Đường từ sân bay Changi về trung tâm Singapore, hai bên cây rợp tán lá. Tôi hỏi Susan, cô bạn thân người Sing, cây gì đẹp thế, mà ai trồng hay thế, biết nghĩ đến tán cây che mát cho đời. Susan bảo, là Lý Quang Diệu tự mình chọn và chủ trì công trình cây xanh này đấy. Người Sing, ai cũng biết ơn ông.
Sáng nay, lòng trống trải như bị ai đó nạo vét đến tận cùng cảm xúc. Đường qua Ba Son, thênh thang vô cảm, nắng táp vào da, và mặt người lồ lộ dấu bê tông. Nhắm mắt lại, thấy nhựa máu rỉ trên từng vết chém, nghe thời gian ngưng thở và dòng chảy cuộc đời bỗng chốc quá hoang sơ. Ta chơ vơ đi lại giữa trống trải phố phường. Có nỗi đau nào dài bao thế kỷ?
Chào Sài gòn ta đi, về đâu tưới tắm linh hồn nứt nẻ này, để còn thấy yêu Sài gòn vào một ngày nắng dại. Hay, ta tìm em trong quá khứ đã vỡ tan?
Comments