top of page

HỌC TRÒ SÁCH


Xuất hành từ 4g sáng, loằng

ngoằn gần 200km khi trời còn ngái ngủ, cuối cùng cũng kịp khai trương Thư viện Ước mơ thứ 36 lúc 8g sáng tại trường tiểu học Kim Đồng, xã Phú Nghĩa, huyện Bù Gia Mập, tỉnh Bình Phước.


Mọi thứ trôi như một giấc mơ. Vài lời phát biểu, đôi tiếng vỗ tay, những gương mặt ngô ngây không nén nổi sự đợi chờ. Thầy vừa kết thúc phần lễ là tụi nhỏ chạy ùa vào thư viện. Lần nào cũng thế & lần này chẳng hề ngoại lệ. Lần thứ 36 của tôi có phần bình tĩnh hơn đám nhóc, dù cảm xúc khi bước vào thư viện mới lần nào cũng ngừng thở như nhau. Không biết nữa. Có cái gì đó từ ánh mắt háo hức của tụi nhỏ, của những tiếng ù oà, của những cái liếc trộm xem đứa kế bên đọc gì, của những những âm điệu ê a đọc toang thành chữ.... Không biết nữa. Nhìn tụi nhỏ ôm cuốn sách đứng ngồi, lăn lê bò toài ra nền thư viện, cảm giác như được du hành thời gian, trở về với bao giấc mơ xanh.


"Bạn này là học trò cô. Canh hôm nay cô ghé qua gặp cô nè", thầy hiệu trưởng chợt cắt ngang mạch nghĩ.


Ủa, mình có đi dạy gì đâu mà có học trò, lại ở cái xứ cách Sài Gòn cả 200 cây số nhỉ?

Em bước đến chào tôi. Thì ra sách nào của tôi em cũng đọc, nên nhận mình là học trò, gọi tôi là cô. Chưa bao giờ dám nhận là thầy, chưa một giờ đứng lớp mà được nhận học trò, đời còn gì diệu kỳ hơn thế chứ.


"Em có một món quà nhỏ, đặc trưng của dân tộc S' Tiêng muốn tặng cô", em ngập ngừng. Tặng quà mà cứ như đi xin nhập hộ khẩu vậy trời. Tôi cười, "Wow, là gì vậy em?"

Em rút trong túi ra một con dao nhỏ uốn cong nhìn rất art, nghe em kể là dao đặc trưng của dân tộc S' Tiêng vùng này. Cán dao là em tự tay làm. Còn cái bao gỗ là do chính tay già làng đẽo gọt. "Cái này giờ chỉ có già làng biết làm. Mà già làng giờ già lắm rồi, hết làm nổi. Người trẻ không biết làm cô." Em rụt rè tặng cho tôi con dao S' Tiêng mà em thích nhất. Vài phút trước đó, tôi còn chưa biết em là ai. Nhận món quà thật lạ của học trò sách sáng nay, mắt chớm cay vì tình cảm giản đơn giữa những con người xa không hề lạ.


Đừng ai hỏi vì sao tôi làm nhiều đến thế, vì sao tôi chưa một lần cho phép bản thân tụt mood, chán chường, hay bỏ cuộc giữa bộn bề những lọc lừa, toan tính ngoài kia. Bụi đỏ lấm gót chân, bàn tay nào chuốt cán dao, thoáng bối rối, ngập ngừng. Lạ, quen, thầy, trò, những khái niệm có mà không có. Tôi không tìm, nhưng đã thấy. Cho đi, là đã nhận về.

24 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Comments


bottom of page