Hôm nay gặp một bạn phóng viên. Sau khi đã phỏng vấn đủ các câu về việc áp dụng mô hình nhượng quyền vào ngành bán lẻ xong, bạn nhẹ nhàng quay qua hỏi
'Chị ơi em tò mò hỏi 1 câu cá nhân chút nha?'
'Ừa em'
'Cách đây 10 năm chị nổi tiếng lắm nhưng vô cùng khó gặp (chắc ý của bạn là mình có chút gì hơi chảnh). Sau 1 số năm ở ẩn sao giờ lại xuất hiện rất thân thiện, dễ gần, và toàn là làm việc cộng đồng?'
'Ừa hồi trẻ mình thấy hào quang cá nhân là một tài sản đáng giá. Có khi nó lớn hơn rất nhiều con người nhỏ bé đầy sợ hãi của mình. Nhưng rồi khi hành trình cuộc sống càng dài, khi trên đường đi gặp nhiều người ngồi cà phê 1 mình vì sợ hãi sự chia sẻ, sợ hãi người khác biết được sự thật đằng sau những vạt hào quang long lanh của họ, tôi chợt nhận ra rằng hào quang chỉ giúp người ta lung linh khi đóng tuồng sân khấu, chỉ biến cuộc đời ta thành những vở kịch câm. Đi đến một quãng nào đó của cuộc đời, hạnh phúc đơn giản là ngồi đây cười với em và chia sẻ những điều rất thật.'
Comments