Kết quả
Tìm thấy 1799 kết quả với một nội dung tìm kiếm trống
- Họ biết không?
Hai cô trò tất tả mỗi ngày, hết store này sang chi nhánh khác, cau có như hai bà mẹ chồng khó tính. Lạ là, đến đâu cũng phải lắc đầu vì cái sự ngơ ngác, làm cho có của các bạn nhân sự làm vệ sinh cửa hàng tại các chi nhánh ở Ấn. Họ ở đó nhưng không ở đó. Họ đang lau lau nhưng không biết tại sao phải lau, vừa lau xong lại sử dụng chính chân mình giẫm đạp lên thì làm sao nó sạch? Tua qua tua lại làm thì có làm nhưng hiệu quả thì không. Đó có phải là điều khó nhận ra không? Lau sàn thôi mà. Sạch hay không sạch, đâu cần tốt nghiệp đại học mới biết. Có đôi khi ngay tại Việt Nam, khi đến các chi nhánh trong hệ sinh thái Go Global, mình cũng hay bệnh nghề nghiệp nhìn xuống sàn, thấy dơ thì sẽ bực mình lắm và hay nhắn cho các founder, có cái sàn nhắc hoài lau không sạch, hay để cô ra lau sàn làm mẫu? Vấn đề chưa bao giờ là cái sàn nhà. Vấn để là thái độ làm việc chuyên nghiệp, là sự cam kết với tiêu chuẩn, là sự tận tâm với trách nhiệm trong công việc của mỗi người. Đi làm, không có thứ đó thì kể như bạn tự phát hành tuyên ngôn “Tôi là kẻ vô dụng. Đừng thuê tôi làm gì”. Again, đây không phải là vấn đề lau sàn, mà là vấn đề chung của người đi làm. Có khi nào bạn dừng lại, tự hỏi tại sao mình đang làm việc mình đang làm, mình làm vậy thì nó tạo ra impact - tác động, lợi ích gì cho tổ chức, mình làm vậy có hiệu quả và chuyên nghiệp chưa, mình có thể làm gì nữa cho hiệu quả xịn sò hơn? Thường thì, ít có người đi làm nào tự hỏi mình những câu hỏi này. Người biết đặt câu hỏi và tự nâng cấp bản thân để mình ngày càng giỏi hơn thì trở thành người xuất sắc, người lãnh đạo, dù sau này làm thuê hay làm chủ. Đó luôn luôn là số ít. Ở chiều ngược lại, có người sẽ xem công việc như một sạp hàng ngoài chợ. Nói theo ngôn ngữ bán buôn là, làm sao để chi phí thấp nhất nhưng bán được giá cao nhất và sinh lời nhiều nhất. Nói thẳng tuồng tuột là, làm sao để làm ít nhất, được trả lương cao nhất và hưởng lợi cao nhất. Người làm được chuyện này là cao thủ vì họ có kỹ năng tuyệt đỉnh về cách manipulate hệ thống, là pháp sư chính trị công sở và là con buôn cổ trắng (white-collar) hạng A. Còn lại ở giữa có lẽ là những người đi làm vì phải bươn chải kiếm tiền nuôi sống bản thân, đi làm vì phải đi làm, vì cơm áo gạo tiền, vì phải tìm cách đổi chác lấy sự an toàn, sự hưởng thụ cá nhân trong giới hạn cho phép và sự bình thường như mọi người, mọi gia đình trong cuộc sống theo qui định của xã hội. Nếu chân dung là như thế, bạn nghĩ mình thuộc chân dung nào? Và bạn mong muốn chọn chân dung nào để hướng đến? Thật ra không có gì là đúng sai ở đây. Tất cả chỉ là lựa chọn. Chọn xây dựng thương hiệu cá nhân bằng sự xuất sắc trong từng việc nhỏ mình làm, tận nhân lực với tất cả những gì mình chạm vào thì bạn đương nhiên, không bàn cãi gì, trước sau gì cũng trở thành người xuất sắc. Chọn chơi trò con buôn cổ trắng thì lên rất nhanh nhưng thập diện mai phục cũng có lúc sẽ bị chơi cho rớt đài bởi những kẻ có trình buôn bán “cáo” hơn. Còn nếu chọn theo số đông, nghĩa là kệ tới đâu hay tới đó, mua bán sức lao động tuỳ duyên và mặc cho số phận thì, ừ cứ thế mà trôi như lục bình theo con nước. Lựa chọn nào cũng có kết quả hay hậu quả tương ứng của nó. Không có chuyện làm cho qua cho có mà trở thành lãnh đạo xuất sắc, lương cao và được nhiều người nể phục. Vũ trụ này nó hoạt động theo nguyên lý bất di bất dịch, có vay có trả, có cố gắng có thành công. Và hành trình này nó chẳng phụ thuộc vào ai hay bất kỳ công ty, tổ chức nào. Họ ra sao không liên quan. Ăn thua là bạn có nhận thức về lựa chọn của chính mình và dụng công đủ vì điểm đến mà bản thân hướng tới. Còn lại, mỗi công ty, tổ chức, dự án cũng chỉ là một chiếc xe chở bạn đi một đoạn ngắn trên hành trình dài chạm đến tương lai. Quay lại chuyện lau sàn ban đầu, sau chừng 3 lần mục kích sự phi lý, Thuận quay qua hỏi tôi, “Cô nghĩ họ biết không?” Tôi mỉm cười, nếu biết thì họ đã ở một nơi rất khác. Em nhìn đi, tất cả những người lau sàn chúng ta vừa nhìn thấy, họ đều có một nét chung, đó là sự cam chịu. Ở họ toát ra một năng lượng cam chịu bất chấp, nghĩa là thôi thì tôi đã ở đây, tôi không còn lựa chọn nào khác trong đời và tôi sẽ mãi loanh quanh như thế. Ý chí vươn lên hoàn toàn không có. Mong muốn và sự cố gắng không tồn tại. Đổi lại, trên đời có rất nhiều lau sàn tốt nhất, rồi sẽ trở thành những người làm gì cũng tốt nhất trong hoàn cảnh và công việc của họ. Thường thì, họ đều sau này trở thành những người thành công nhất. Cho nên, vấn đề chưa bao giờ là xuất phát điểm. Bạn có thể lau sàn hôm nay, và bạn cũng có thể trở thành idol trong lòng nhiều người của ngày mai. Quan trọng là, bạn chọn chân dung nào để hướng đến.
- Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện…
Chiếc xe công nghệ 4 bánh chồm chồm mấy nhát rồi cụp đầu sang phải, thắng gấp. Chiếc xe hai bánh bị ép phanh khét lẹt vào lề đường. Bạn tài xế xe máy gạt chống, mặt mày tím tái. Bạn tài xế xe công nghệ bấm cửa kéo kính xe bên phải xuống la làng. Mày muốn gì? Mày lạng lách cụp đầu tao hả? Mày muốn gì? Mày ngon tao cán cho mày coi… Mày muốn gì? Mày muốn gì? Mày ngon mày ra đây tao đập chết bà mày… Tôi lo check tin nhắn trên điện thoại nên chẳng hiểu đầu cua tai nheo, hết hồn khi thấy 2 thanh niên tài xế chửi nhau xối xả, chồm lên giật xuống đỏ mặt tía tai thiếu điều muốn xông ra đánh nhau. Sau một phút đơ người, tôi định thần lại và tính bảo anh tài xế thôi bỏ qua, vì đằng nào cũng chưa có chuyện gì xảy ra. Dù sao, cả hai cũng đều đang mưu sinh vất vả, một bên chạy xe công nghệ, một bên đi giao hàng nhanh, cũng đâu ai sướng gì hơn ai. Đời này, ai rồi cũng phải lao ra bươn chải ở ngoài kia. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện cho đời nó dễ xử, nhẹ nhàng hơn, đỡ mệt hơn. Nhưng giữa sự bung bét cảm xúc từ hai phía, tôi quyết định câm mồm không nói gì. Có lẽ, anh tài xế cuối cùng rồi cũng nhận ra sau cơn mất kiểm soát, rằng vẫn còn một hành khách ngồi trên xe, rằng vẫn cần đi kiếm cơm trước rồi tính tiếp nên rút điện thoạt ra, chụp hình biển số xe của bạn xe máy, rồi hậm hực kéo kính xe lên tiếp tục di chuyển. Tôi thở phào, may là không đến nỗi choảng nhau. Đến nơi, bạn tài xế lịch sự cám ơn chị, chị nhớ kiểm tra hành lý trước khi xuống xe, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng bình tĩnh như chưa hề có cuộc đụng độ chỉ vài ba phút trước. Tôi cám ơn rồi xuống xe…. Và đó, chỉ là một trong vô số những sự hậm hực, lên cơn, thái độ và lời lẽ thiếu tiết chế mà tôi lỡ lướt ngang trong những ngày qua, trong cả công việc, đời thường, trên mây và dưới phố. À thì ra, những ngày cuối năm lại đến rồi…. 2025 có lẽ là một năm đủ ngơ ngác để hoang mang, đủ rối rắm để loay hoay, đủ tan hoang để bần thần về một năm đã trôi qua mà không ai trở tay cho kịp. Sự bấn loạn của xã hội, sự ngoảnh mặt của thiên nhiên, sự bất an trong lòng của mỗi con người chưa kịp nhìn thấy tương lai đã lọt vào hố đen hiện tại. Quá khứ chưa kịp phục hồi, hiện tại chưa kịp dọn dẹp cho ngăn nắp thì một năm lại hết. Việc làm có người mất đi, có người chưa tìm thấy, có người còn mắc kẹt giữa những loay hoay chưa kịp nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm. Business được thì ít, mất thì nhiều, bao nỗi lo toan chưa kịp xếp vào thì những rủi ro mới lại ùa ra. Nói chung, có lẽ chưa ai kịp làm gì với một năm quá nhiều sự cố, sự kiện, sự chẳng lành, sự tơi bời từ nhiều phía. Thành ra, cái chuyện phát cơn một cách thiếu kiểm soát âu cũng là dễ hiểu. Câu hỏi là, rồi sao nữa? Những cơn giận mất kiểm soát, những lời lẽ toxic quăng vào mặt nhau cuối cùng chẳng giúp được gì cho ai. Có khi nó không chỉ hại người mà hại cả chính mình. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Người ta không kiểm soát được, có khi mình nên học cách bình tĩnh hơn chăng? Và dù chúng ta đang ở trạng thái nào, một năm rồi cũng hết. Thời gian rồi cũng chẳng đợi chờ ai. Năm cũ rồi sẽ khép cửa kéo rèm. Năm mới rồi sẽ cứ đùng đùng vác cái loa phường xông vào nhà bạn. Nóng nảy thì năm cũng hết, ngày cũng tận. Nhẹ nhàng, bình an thì đông cũng hết, Tết cũng qua. Lo thì mặt trời cũng lên. Thở sâu thì hoàng hôn cũng xuống. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Đời đã muôn sự lo toan rồi thì cái nào bớt được mình cho qua. Thứ gì đỡ phiền hà mình gác lại. Thở sâu, trở về với chính mình trong hiện tại, tĩnh lặng để nhận ra đôi khi sự rối rắm nó bắt đầu từ chính mình, từ chính sự sân si trong người mình, từ chính lòng tham chưa chạm đáy của bản thân, từ chính những cơn giận mất kiểm soát khi người ta không còn tỉnh thức. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Ừ thì năm nay khó. Ừ thì thế giới và xã hội này đang loạn lạc. Ừ thì công việc còn đăng đăng đê đê. Nhưng ai cũng vậy mà, đâu phải chỉ riêng mình. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện….
- Không đề
Ba bước chông chênh một kiếp đời Sương sớm ơ đùa nắng thảnh thơi Thông reo mùa đá xông xênh sáng Nghe gió mơn man nhẹ giữa trời Nguyễn Phi Vân Lâm Viên Gia Trang Đà Lạt, 05/12/2025
- Lăn tăn
Và thế giới Có bao nhiêu mảnh đời Lăn tăn Có bao mùa Đêm mãi chỉ là đêm trắng Và cuộc sống Có bao nhiêu điểm trầm nốt lặng Bao trái tim lạc loài Và mấy giấc hoang mang Bao cuộc mơ hồ Và mấy quãng tình tang Tìm Nơi đâu Là gì Tìm ai Ai tìm Có nhận ra khi đã thấy Mãi lăn tăn Như mặt nước hồ chiều nao vẫn vậy Chưa bình yên Dù gió đã sang bờ Gặp nhau đây Giữa nhân gian Âu có phải tình cờ Đà Lạt Chiều chớm đông Đêm huyền diệu Phải chăng Khi trở về Là người ta đã hiểu Trần gian này Không đến để lăn tăn… Nguyễn Phi Vân Đà Lạt, 05/12/2025
- Không làm sao biết khó? Không khó sao tới lượt mình?
Có người hỏi mình, sau khi chứng kiến hành trình vươn ra thế giới một cách ngoạn mục của vài thương hiệu trong hệ sinh thái Go Global, “Khó vậy sao làm được?”. Khó ở đây là ý nói những doanh nghiệp này đều là doanh nghiệp siêu nhỏ. Mà doanh nghiệp siêu nhỏ ở Việt Nam thì ai cũng biết, thiếu đủ thứ và yếu đủ đường. Thường thì, họ chỉ làm tốt trong một cái scale (mức độ) nhỏ nhắn xinh xinh và trong khả năng kiểm soát cục bộ của bản thân người founder. Mà khả năng này thì mỗi người mỗi khác. Chung qui là, doanh nghiệp siêu nhỏ nào cũng có khả năng scale thành doanh nghiệp lớn, lớn lên thành doanh nghiệp chuyên nghiệp, và trở thành doanh nghiệp quốc tế. Tôi khẳng định là doanh nghiệp nào cũng có khả năng đó, nhưng có lẽ 80% sẽ không bao giờ làm được, 10% chật vật lắm mới làm được, 5% làm được nhưng hơi chậm, và đâu đó chỉ có 5% là có vẻ sẵn sàng đón nhận cơ hội và chuyển mình nhanh hơn. Tại sao lại có sự khác biệt này? Câu trả lời theo trải nghiệm của tôi nằm trong 3 “cái khó”: Cái khó thứ nhất: Cái tôi lớn hơn khả năng Rất nhiều founder, dù doanh nghiệp siêu nhỏ, nhưng đã đạt một số thành công nhất định trong cái scale nhỏ xinh của mình. Ví dụ, bạn có vài chi nhánh trong bất kỳ lĩnh vực gì, F&B hay dịch vụ gì đó và nó đang làm ra tiền, có vẻ đang nổi và người sáng lập vô cùng hài lòng vì mình đang thành công. Chính sự thành công nhất thời này là thức ăn nuôi lớn cái tôi. Tôi làm được. Tôi thành công. Tôi giỏi. Và vì vậy chuyện gì nếu muốn tôi cũng sẽ tự làm được, bao gồm cả chuyện phát triển lớn lên hay bước ra thế giới. Đó thường là suy nghĩ tuyến tính của người đang thành công. Tôi hiểu điều đó vì ngày còn trẻ, tôi cũng đã từng ngạo mạn như thế. Cho đến khi tôi thật sự bước ra thế giới, thật sự hoảng hốt khi đứng vào những vị thế mà bản thân chưa hề sẵn sàng. Sau này, tôi học được bài học rất củ khoai rằng, capability - khả năng mình và đội ngũ tới đâu thì business hay dự án của mình sẽ lớn tới đó. Khả năng go global của mình luyện tới level nào thì business của mình sẽ scale đến level đó. Khi cái tôi lớn hơn khả năng, người ta nghĩ rằng mình đủ giỏi và đủ sức để cứ như vậy mà làm. “Tại tôi chưa muốn thôi chớ nếu muốn đương nhiên tôi sẽ làm được”. Cách nghĩ, cách tư duy này sẽ khiến cho founder không nhận ra mình đang ở đâu, mình cần làm gì để chuẩn bị cho những điều lớn lao hơn, và quan trọng hơn nữa là không nắm bắt được cơ hội. Trong đời, cơ hội chưa bao giờ đến từ sự tự đắc. Nó luôn xuất hiện cùng sự khiêm tốn, mong muốn học hỏi, mong muốn vươn lên và lớn lên trên những hành trình mới. Còn nếu bạn đã giỏi rồi, đã thành công và bất cần rồi thì thôi, cơ hội sẽ không bao gờ gõ cửa, vì điều duy nhất bạn chưa nhận ra là, cái tôi đang lớn hơn khả năng. Từ 0 đến 1 thì khác. Từ 1 đến 100 thì khác. Từ 100 đến vô tận lại càng khác nữa. Làm gì có kiều giỏi nào mà giỏi bao trùm tất cả mọi tình huống. Cái gì cũng phải học. Cái gì cũng phải có trải nghiệm, rút ra được bài học và lớn lên. Cái khó thứ 2: Tự ti với hiện tại Ở chiều ngược lại, lại có rất nhiều founder vô cùng tự ti là mình không ra gì, không tới đâu, không bằng ai, làm gì cũng không trót lọt, loay hoay nên chuyện scale lớn đã quá khó, chuyện go global đương nhiên là quá sức và không dám nghĩ tới. Khi ở trong trạng thái này, năng lượng tiêu cực khiến bạn mất khả năng học hỏi, mất khả năng định hướng, mất động lực bước tới và quan trọng hơn nữa là dồn hết sự tập trung vào giải quyết những chuyện linh tinh. Muốn lớn, không thể tính toán linh tinh. Muốn quốc tế, không thể cứ chập cheng làm theo cái cách tiểu thương mà trước nay mình vẫn cứ làm. Doanh nghiệp lớn cần sự chuyên nghiệp, cần những con người chuyên nghiệp, và quan trọng hơn hết là cần founder chuyên nghiệp, có tầm, biết cách đối nhân xử thế. There is always a way - Luôn có cách nếu bạn muốn. Từ khoá là bạn phải “muốn” đã. Vì khi bạn không có động lực và giấc mơ thì, không ai trên đời này có khả năng giúp được bạn, dù họ có chuyên nghiệp, có network hay có khả năng đến cỡ nào. Còn tôi, dựa trên trải nghiệm dẫn dắt doanh nghiệp nhiều cấp độ của mình, khẳng định rằng, khi founder đã khát khao và mong muốn thì, dù hiện tại có khiêm tốn cách mấy cũng chẳng sao. Tất cả đều có cách để từ 0 thành 1, từ 1 thành 100 và từ 100 thành vô tận. Quan trọng là bạn khát khao, bạn chịu lắng nghe & học hỏi, và đương nhiên là hành động quyết liệt cùng với người dẫn dắt của mình. Cái khó thứ 3: Muốn, nhưng bất lực Cũng có khi founder thật sự mong muốn, khát khao dựa trên ý chí dù thực lực rất khiêm tốn. Khi thực lực khiêm tốn mà không có trợ lực thì bạn trở nên bất lực. Vấn đề ở đây là ngộ ra mình bất lực khi không có trợ lực, rồi bằng mọi giá đi tìm được trợ lực đó. Khi ở thế bất lực, nước cờ chính của bạn để thành công là tìm trợ lực. Và ở thế cờ này, người ta không ai đi so đo, tính toán, so kè bớt một thêm hai. Điều bạn cần làm là đón nhận trợ lực bằng mọi giá, vì thiệt ra thì, bạn có gì đâu để mất? Bạn cần hiểu rằng, từ xuất phát điểm của mình, việc nuôi lớn giấc mơ đã khó, việc thực hiện được giấc mơ đó lại càng trầy trật. Nếu đầu tư nguồn lực khác đi thì không có cách nào để giải bài toán dường như “bất lực” này cả. Dù ở xuất phát điểm nào, không ai biết trước hành trình phía trước sẽ ra sao, trừ người đã been there done that - đã làm làm rồi và đã trải qua. Newbie - người mới trên hành trình hay chủ quan và thường không biết để làm được thật ra không dễ. Không dễ vì cùng một lúc, bạn sẽ phải nâng cấp cả 3 level: nâng cấp bản thân, nâng cấp đội ngũ quản lý cấp trung và nâng cấp cả đội ngũ thực thi phía dưới. Sự thật là, cả 3 cấp hiện nay đều chưa sẵn sàng để bước vào một không gian chuyên nghiệp hơn, có tầm hơn, quốc tế hơn. Doanh nghiệp nhỏ hay siêu nhỏ nào cũng đang ở đây. Và chỉ có đâu đó 5% những người đủ tư duy và hiểu biết để ngộ ra, 5% những người ngộ ra tuy hơi chậm nhưng vẫn chưa quá muộn sẽ là những người có khả năng nắm bắt được cơ hội mission impossible - điệp vụ bất khả thi này. Không làm sao biết khó? Mà không khó thì sao tới lượt mình? Dễ thì thiên hạ người ta làm được hết cả rồi, đâu cần phải ngồi đây nghĩ tới bàn lui chi cho nó mệt….
- Nhóm kỹ năng sẽ thống trị thị trường 5–10 năm tới tại Việt Nam
VIỆC LÀM TƯƠNG LAI - Robot, Trí tuệ Nhân tạo và Các Nền tảng Số tại Đông Á và Thái Bình Dương. Đây là tựa đề báo cáo vừa công bố của World Bank, trong đó có nhiều dữ liệu liên quan tới Việt Nam. Một trong những kết quả báo cáo khiến tôi quan tâm nhất là Nhóm kỹ năng sẽ thống trị thị trường 5–10 năm tới tại Việt Nam. Kỹ năng kỹ thuật • Vận hành & bảo trì hệ thống tự động • Công cụ AI hỗ trợ công việc • Khai thác dữ liệu • Sử dụng nền tảng số & điện toán đám mây Kỹ năng nhận thức • Giải quyết vấn đề • Giao tiếp – hợp tác • Tư duy linh hoạt & học suốt đời Kỹ năng dịch vụ & sáng tạo • Chăm sóc khách hàng • Sales & phát triển quan hệ • Nội dung số & sáng tạo Dựa trên nhóm kỹ năng sẽ thống trị thị trường lao động trong 5–10 năm tới, doanh nghiệp và người lao động Việt Nam cần chuyển mình mạnh mẽ để không bị tụt lại. Doanh nghiệp phải chủ động xây dựng chiến lược phát triển nhân lực dài hạn, đầu tư vào đào tạo kỹ năng số, tự động hoá và khai thác AI, đồng thời tái thiết kế công việc để kết hợp tối ưu giữa con người và công nghệ. Người lao động cần liên tục học hỏi, nâng cấp kỹ năng kỹ thuật – như vận hành hệ thống tự động, sử dụng công cụ AI, phân tích dữ liệu – song song với việc phát triển các kỹ năng mềm khó bị thay thế như giao tiếp, giải quyết vấn đề, sáng tạo và phục vụ khách hàng. Cả hai phía phải chuyển từ tư duy bằng cấp sang tư duy năng lực, chủ động thích nghi với thay đổi và chuẩn bị cho một thị trường nơi năng lực số, tư duy linh hoạt và khả năng học suốt đời trở thành nền tảng để tồn tại và phát triển.
- Cứ làm đi, rồi tính tiếp
Trên đời này, có lẽ thứ toxic nhất là sự nghi ngờ kễu cợt mà người ta dành cho nhau. Vừa định làm thì bảo “không làm được đâu”. Vừa mới làm thì lắc đầu “để coi được mấy bữa”. Mới lò dò có chút thành tích thì bễu môi “Trước sau cũng phá sản”…. Trên đời này, người làm thì ít, người ngồi xem & bình luận thì nhiều. Ác nữa là, bình tích cực thì ít còn bình độc mồm ác miệng thì nhiều, GATO là chính, hại người cho hả hê là mười. Cho nên, ai yếu bóng vía chắc cả đời không dám làm gì. Áp lực miệng mồm ở ngoài kia nó ghê gớm và lợi hại quá. Không lướt qua nổi thì chịu. Miệng đời mà! Hơi sức đâu mà đi bưng bít, cố gắng thay đổi hay giải thích. Mà có cố gắng mấy cũng chẳng ăn thua. Cái khoái cảm quăng toxic vào chốn công cộng một cách vô trách nhiệm nó đang thắng thế. Và cũng vì vậy, rất rất nhiều người vì áp lực miệng đời này mà không dám làm gì, hoặc có làm thì cũng lẳng lặng mà làm, chẳng dám hé miệng nói ra. Nhưng cuối cùng, cuộc đời này là của mình hay của ai đó khác? Không lẽ vì miệng mồm thiên hạ mà mình nghẹn ngào quên đi, bỏ lỡ, hay bỏ rơi giấc mơ hay mong muốn của chính bản thân mình? Cuối cùng, mình sinh ra và có mặt trong cuộc đời này để làm gì? Để sợ hãi nhìn từng ngày trôi qua, rồi check out? Hay để từng bước từng bước một hiện thực hoá giấc mơ mà mình nắm tay dẫn đến trần gian? Đương nhiên, không phải việc gì mình làm trong đời cũng thành công. Có những thứ làm chỉ để hiểu ra rằng mình tính toán sai. Có những thứ làm rồi mới biết nó khác xa những gì mình tưởng. Cũng có rất nhiều thứ làm xong mới biết nó dễ hơn hay khó hơn đến cỡ nào. Nếu cứ dụng binh trên giấy thì có lẽ, cả đời này sẽ chẳng bao giờ biết thật ra những thứ mình nghĩ nó có cửa hiện thực hoá hay không. Cho nên, từ lý thuyết đến thực tế nó cách xa nhau mấy vòng trái đất. Và không ai trên đời này biết chắc việc mình làm sẽ 100% thành công hay thất bại. Cũng chẳng ai biết chắc điểm đến trong tâm trí liệu có còn là điểm đến trong đời thực. Mọi thứ đều mang tính tương đối. Tính toán cách mấy trên giấy rồi thì thực tế nó cũng có cách bày biện những thứ “Hả? Có luôn? Chuyện vậy cũng xảy ra?”. So what? Chuyện tới thì mình đón nhận. Chuyện xảy ra thì mình nhìn thẳng vào mặt nó mà giải quyết. Chuyện ập tới thì mình bình tĩnh ngồi xuống cùng nó đàm đạo uống trà. Chớ sao bây giờ? Không lẽ la làng lên rồi bỏ chạy? Đã dám dấn thân thì dám đối diện. Đã dám đối diện thì trước sau cũng có cách giải quyết. Còn hơn ngồi đó sợ hãi và chẳng làm gì, cho đến khi cuộc sống héo dần, héo dần và biến mất…. Đời là thế! Chẳng ai nói trước được điều gì. Và khi đã dấn thân, có khi điểm đến khác xa điều mình từng nghĩ. Có sao đâu. Cứ làm đi rồi tính tiếp. Quan trọng là có dấn thân, có bước đi mới biết cần phải làm gì tiếp theo. Bằng không, nếu cứ ngồi đó overthinking cả đời thì biết bao giờ mới sống? Nói vậy, nhưng đương nhiên đây là cái hàng rào không dễ để vượt qua. Công tắc nằm ở tư duy tôi sống cho miệng đời hay sống cho chính bản thân mình. Cuộc đời mình, bạn chọn làm chủ nó hay đặt vào miệng mồm người khác? Quyết định là của bạn. Lựa chọn là ở bạn. Không ai khác.
- NGƯỜI MỞ ĐƯỜNG
2016 mình trở về Việt Nam sau gần 20 năm bôn ba làm quản trị & phát triển nhượng quyền tại hơn cả trăm quốc gia. Hồi đó, sứ mệnh duy nhất hừng hực trong tim là mang hết trí tuệ, tâm huyết, kinh nghiệm trải nghiệm xương máu về để dẫn dắt thế hệ doanh nhân trẻ Việt Nam ra thế giới bằng cách xuất khẩu mô hình & thương hiệu. Thưở đó, mình chủ quan lắm, và cũng quen cách vận hành quốc tế trước giờ, team tinh gọn nhưng tinh nhuệ, tự thân vận động là chính, cực kỳ self-suficient - nghĩa là chuyện gì gấp cũng tự xử được rồi mới nhờ hỗ trợ sau, và quan trọng là muốn gì thì quyết định & triển trong vòng một nốt nhạc. Những ngày đầu khi dấn thân vào sứ mệnh mới tại quê nhà, mình quen cách làm việc cũ nên dù chỉ là mentor, cố vấn, nhà đầu tư thiên thần thôi nhưng hay xông ra quyết luôn, rồi la lối, áp lực, dí founder & team chạy té sấp té ngửa. Rất nhiều team chịu không nổi cách làm này nên gãy ngang. Bản thân mình thì vừa kiệt sức vừa xì trét tột độ khi đầu tư quá nhiều thời gian, tâm sức nhưng không tạo ra kết quả. Trời ơi, tưởng mình giang hồ quốc tế ai ngờ bị Việt Nam đánh cho ngã ngựa…. Vậy, có nghĩa là làm sai rồi. Mà sai, thì phải dũng cảm nhận & phải sửa. Nên sau này, mình học cách bình tĩnh hơn, cộng tác chứ không quản lý, hướng dẫn thay vì chỉ đạo, mở đường và đồng hành xây dựng năng lực lõi cho thế hệ tiếp nối. Đúng mùa, hoa sẽ nở. Đúng người, kỳ tích sẽ xuất hiện. Mình chỉ có thể là người mở đường. Hành trình tiếp theo các bạn trẻ Việt Nam phải học cách đứng vững trên đôi chân của nình, tựa vào năng lực của chính mình mà bước tiếp. Có người mở đường, còn cần phải có người biết khiêm nhường học hỏi, quyết tâm & dấn thân thì chuyện nó mới thành. Bài học đơn giản mà học cả chục năm mới thuộc. Đúng là, cứ phải học cả đời. Chứ chả có bài học nào giống bài học nào trong cuộc đời hú hồn này cả. P.S: Cuối cùng hoa đã nở sau 12 tháng dưỡng nuôi. Brand thứ 3 trong hệ sinh thái Go Global, Three O’clock đã đặt chân lên thị trường tỷ dân với sự xuất hiện đồng loạt của 6 chi nhánh đầu tiên trong tháng 11 & 12/2025. Một hành trình mới của một thương hiệu Việt nữa lại mở ra cho nhiều bạn trẻ Việt Nam có cơ hội trở thành doanh nhân và chuyên gia quốc tế.
- Trong - ngoài
Họ nhìn ra Có người thấy Có người không Có người giả vờ như không thấy Hai ngàn sáu trăm năm sau Và thế gian vẫn vậy Vẫn người bên trong Và vẫn kẻ bên ngoài Đôi khi Sáng tối chỉ là hai nửa lặng im Trong cùng một hình hài Hai thế giới song song Ngoảnh mặt tìm vô tận Ai với tay xẻ nửa vầng trăng Ai ngơ ngác nửa phận đời lận đận Mùa về xác xơ Trong này Cổ tích hoang đường của những giấc mơ Ngoài kia Vô ảnh của vạn ngày ngơ ngác Ở đâu Thu rồi sẽ thênh thang Xuân nảy mầm từ hạt Ở đâu Hạ sẽ trong ngần Trên từng vạt nắng thảnh thơi Ở đâu Đời rồi sẽ nhẹ nhàng như một cuộc rong chơi Không trong Chẳng ngoài Không đi Chẳng đến Nguyễn Phi Vân Dehli, 11/11/2025
- Không chỉ có hoa hồng…
Cách đây 7 năm, năm 2018, mình được mời làm diễn giả chính tại hội nghị nhượng quyền Malaysia do cơ quan chính phủ phụ trách nhượng quyền lúc đó là Pernas thực hiện. Sự kiện diễn ra vào sáng chủ nhật, dành riêng cho các doanh nghiệp SME tại Malaysia, tập trung vào doanh nghiệp ngành bán lẻ & nhượng quyền. Chủ đề chuyên môn, nói bằng tiếng Anh, mà lại là sáng chủ nhật thì mình nghĩ chắc không tới 100 người tham gia. Nhưng mình đã quá sai. Hội trường lúc 9g sáng mà ngồi đầy hơn 500 người tham dự. Mình là speaker thứ 2 sau 1 anh người Mỹ nói về các xu hướng franchise mới. Nhớ hoài chuyện bài của ảnh nội dung quá hay nhưng cách diễn đạt thì khô như quan chức đọc diễn văn. Cả hội trường năng lượng chùng xuống. Mình ngjĩ, chết rồi, đã nội dung chuyên môn còn khô nữa thì không ổn. Mình là speaker số 2, nói về chủ đề phát triển nhượng quyền quốc tế cũng nặmg về đóng gói và hiệu chỉnh mô hình đồ, mà khô nữa chắc mất khán giả. Thế là mình quyết định chuyển sang kể chuyện. Và chuyện đầu tiên kể là “Không chỉ có champagne & hoa hồng”. Bữa đó cũng có anh sếp cũ của mình ngồi trong hội trường. Anh này là kiểu hệ điều hành tinh mơ, thích dậy sớm, di chuyển sớm, họp sớm. Trong khi đó, mình thời trẻ lại chạy bằng hệ điều hành “khuya lắc khuya lơ”, kiểu trễ mấy cũng được nhưng đừng bao giờ là tờ mờ sáng. Bằng không, cả ngày hôm đó mình sẽ dật dờ, rũ rượi như con mèo đội mưa. Vậy mà nỡ nào, mình bắt đầu buổi diễn thuyết bằng cách bóc phốt anh sếp cũ, nỡ lòng nào mà ảnh lên chương trình vầy, bay từ Thượng Hải qua Bắc Kinh bay 5g sáng đáp lúc 7g sáng, dii chuyển từ sân bay Bắc Kinh đến khách sạn Hilton Beijing Wangfujin khoảng 40-60 phút nghĩa là tới khách sạn lúc 8g, book họp tại khách sạn với đối tác lúc 8:30 sáng. Trời đất ơi, bữa đó check out từ khách sạn Intercontinental Shanghai Rụiin lúc 3g sáng, di chuyển ra sân bay Hồng Kiều mất 30p, đến nơi là 3:30 sáng để check in kịp thời cho chuyến bay 5g. Thử hỏi, 3g sáng check out thì ngủ nghỉ kiểu gì? Chỉ còn cách thức luôn từ tối hôm trước chớ ai mà dám ngủ? Vậy đó, mà còn phải fake sự tỉnh táo và sáng suốt của mình với hừng hực năng lượng cho cuộc bán nhượng quyền tại Bắc Kinh. Vậy là champagne & hoa hồng dữ chưa, tôi hỏi khán giả, và đám đồn cười vỡ trận. Cho nên, tôi nói tiếp, nhượng quyền quốc tế không chỉ có champagne & hoa hồng, không chỉ là những tấm ảnh sự kiện ký kết hay khai trương lung linh & rực rỡ. Đằng sau đó là nỗ lực của rất nhiều người trong suốt hành trình đàm phán, ký kết, huấn luyện, khai trương, và đặc biệt là quản trị sự phát triển bền vững của thương hiệu. Trong đó, đương nhiên phải có những ngày làm việc xuyên đêm, những chuyến đi kiệt sức, những buổi họp cực căng khi mong đợi của các bên chưa thẳng hàng, và cả những giọt nước mắt khi áp lực vượt xa tầm kiểm soát. Nhượng quyền quốc tế là như thế, không phải chiếc game vui vẻ, và không chỉ có hoa hồng…. Are you in - Thế thì bạn có tham gia không, khi bức tranh không chỉ là champagne & hoa hồng như thế? Câu trả lời chỉ có thể đến từ bạn. Còn nếu đã nhập cuộc rồi thì phải all-in, chơi khô máu, làm hết sức, đi tới cùng chứ đừng có nửa vời.
- Nhìn rất ngầu nhưng không hề hiệu quả - Professionally inefficient
Mình bước lên xe, bác tài không nói gì và bắt đầu hành trình. Mình vội check, “Đi Cao Thắng phải không anh?”. Cứ kiểm tra cho chắc vì cũng vài lần lên nhầm xe. Khi tài xế hỏi mới biết mình nhầm, mà may là tài xế hỏi. Cho nên, thôi thì không hỏi thì mình cũng chịu khó hỏi lại, cho đỡ mất thời gian. Giờ, ngoài sức khoẻ ra thì thời gian là quý nhất rồi. Thứ gì không quan trọng, không tạo ra impact - tác động lớn và tích cực thì cái thân này phải tránh hết, không thể vận hành theo cái cách của thời thanh niên, nhiệt tình quá đáng và tốn công phí sức một cách không cần thiết. Già rồi nó thế. Người ta biết cách chắt chiu và xài xạc có mục đích và giá trị rõ ràng hơn, dù đôi khi cũng vì làm tình cảm mà phí thời gian vào những việc không nên tới tay mình. Biết sao? Lỡ đặt mình vào vòng trách nhiệm thì hay bị lậm kiểu như vậy. Không phải là mình không biết, nhưng có phần cam chịu, chi để cho mọi việc tốt hơn lên trước đã, rồi từ từ dạy cho tụi nhỏ cách đối nhân xử thế sau. Đám trẻ nhiều khi cũng chưa trải sự đời, cũng không nhận thức được là bà già này, ở vị thế này, không nên phải bị kéo vào những cuộc linh tinh con con hay đi giải quyết những chuyện lấy dao mổ bò đi giết gà. Thật ra, không nhận thức được là vì không biết thiệt chớ cũng chẳng phải là cố ý. Nhưng cái sự hồn nhiên đó đôi khi đi quá xa, khiến cho mình cũng kiệt sức, nhưng thôi thì cứ từ từ chia sẻ, không phàn nàn, cũng ít khi nói gần nói xa hay kêu lại giải thích, vì thật ra có quá nhiều việc cần làm, và những việc đó đôi khi quan trọng và cấp thiết hơn. Nói thì nói vậy, nhưng mình là người có CPU vận hành theo tính hiệu quả rất cao. Hồi xưa đi làm thuê bên Úc thì ông sếp đã nói thuê 1 người bằng cả đội quân, vì tính mình rất tập trung, thứ gì đã đam mê, đã mong muốn, đã có giấc mơ lớn thì sẽ tập trung cao độ, make it happen - biến nó thành hiện thực bằng mọi giá, mọi cách, dù có khó khăn đến mấy. Giờ, thấy tụi trẻ không nhiều đứa còn cái máu như thế. Làm gì cũng phơn phớt, thiếu cam kết, hơi hơi chút là áp lực, đụng chạm sức khoẻ tinh thần, tâm lý không ổn định, rồi kéo nhau đi chữa lành. Chưa làm chi hết mà tổn thương gì mấy đứa? Thành ra, lỡ gặp đứa nào chịu khó chút, tập trung chút trên hành trình thì để ý hướng dẫn nhiều hơn, còn lại thì đành “Em rất tốt nhưng cô rất tiếc”. Khi con người ta còn chưa biết tại sao mình đang làm việc mình đang làm thì có nói gì nó cũng dư thừa và phản tác dụng. Cho nên, người già học được bài học xương máu là, cần thì nói, không thì ngậm mồm, cười cười, cho qua. Nhưng ngậm mồm không có nghĩa là câm. Khi cần phải nói thì sẽ bày binh bố trận ra nói cho nó tới nơi tới bến, kiểu vậy. Có điều giải quyết xong rồi thì xếp lại cũng nhanh, tập quên, tập bắt đầu lại mỗi ngày một cách tinh khôi, không để bụng và ghim ba chuyện không cần thiết. Ý là, hời hợt có chủ đích để sống cho nó an vui thôi mà. Vả lại, già rồi, ai lại đi so đo với sấp nhỏ. Giải thích dài dài để cho người trẻ hiểu, những người già vận hành theo phong cách hiệu quả không phải người ta không biết mà đi hoang phí thời gian cho bạn. Thật ra, người ta hoang phí có tính toán, có tâm, và có nhiều sự nhường nhịn xuất phát từ tình yêu thương và sự bao dung trong đó. Thành ra, người thức thời cũng nên học cách nhận thức được cái level hoang phí có mục đích kia để tự bản thân mình học cách trở nên hiệu quả hơn, biết cách trân trọng thời gian và tâm sức của người khác hơn, bản thân trở nên self-sufficient - tự biết cách xoay sở và giải quyết vấn đề tốt hơn, làm việc một result-driven - hướng về việc tạo ra kết quả một cách vô cùng hiệu quả. Chớ trong đời và trên hành trình Việt Nam, mình thấy có rất nhiều người bị bệnh professionally inefficient - không hiệu quả một cách rất chuyên nghiệp. Quay trở lại chuyện bác tài xế, thấy ổng quẹo đường này đường kia liên tục một cách mượt mà, rành đường, quyết đoán ghê gớm vì khi quẹo qua quằn lại không hề có một chút do dự. Có điều, toàn đâm vào những đường hẹp khó chạy, rồi loanh quanh một hồi lại thành ra chạy đường vòng mất thời gian không cần thiết, chạy đường quanh co thay vì đường thẳng nó ngắn hơn, trong khi mật độ xe trên đường thẳng hoàn toàn không đông đúc chút nào. Mình cũng lái xe mười mấy năm ở nước ngoài nên rất hiểu nguyên tắc này. Cho nên mình chẳng bao giờ bị ấn tượng bởi những kiểu lòng vòng không cần thiết. D(i thì chọn đường ngắn nhất, dễ nhất, đỡ mất thời gian nhất mà đi. Mục tiêu cuối cùng là đến nơi đúng kế hoạch, mất ít nguồn lực nhất có thể chứ mục tiêu đâu phải là city tour - đi lòng vòng ngắm phố. 2 mục tiêu hoàn toàn khác nhau mà. Cũng như vậy, mình cũng thấy nhiều bạn trẻ trời ơi quá trời việc, rồi làm hùng hục, bận rộn một cách rất chuyên nghiệp, thường xuyên quên việc này chuyện kia vì quá bận, thường xuyên việc gì cũng đụng vào nhưng chưa nó chuyện gì hoàn thành, để mở cả mớ công việc không có thứ gì tạo ra kết quả. Nhìn thì thấy oh wow, tội nghiệp quá vì bị overload - quá tải. Oh wow, thương quá vì một tay ôm biết bao nhiêu là trách nhiệm vào thân, rồi làm làm việc đến lút đầu, rồi không còn thời gian để thở chứ nói chi là nghỉ ngơi, vân vân và mây mây. Nhưng nếu công việc không hoàn thành và không tạo ra kết quả thì làm cho cố để làm gì? Làm ít mà tạo ra kết quả có phải tốt hơn không? Đương nhiên, trừ phi là bạn tỏ ra bận rộn một cách chuyên nghiệp cho sếp coi vì mục tiêu chính trị. Thành ra, mình rất “ớn” những bạn tỏ ra bận rộn, tỏ ra quá tải, lạng lách siêu mượt kiểu professionally inefficient - không hiệu quả một cách chuyên nghiệp. Nhưng hội này cũng khá đông. Để ý chút thì ai cũng sẽ nhận ra. Ai sao chớ mình thì, dị ứng toàn tập kiểu này và cực kỳ không chấp nhận kẻ như vậy trong bất kỳ việc gì có mình tham gia trong đó. Nhưng đó là góc nhìn cá nhân. Còn lại, mỗi người sẽ có cách vận hành và quản trị hiệu quả khác nhau. Nồi nào úp vung nấy. Ở đâu rồi cũng có người này kẻ kia. Biết đâu, trên đời cũng có nhiều người thích kiểu “Nhìn rất ngầu nhưng không hề hiệu quả”….
- Tôi không mang theo cái tôi…
Đã là con người, ai cũng có ego. Tôi cũng thế. Bạn cũng thế. Chẳng ai hơn ai trong cái khoản này. Khác chăng chỉ là có người phát tán dữ dội, có người lặng lẽ trề môi. Thế giới hơn 8 tỷ người, hơn 8 tỷ hành trình trải nghiệm cuộc sống khác nhau, nhưng ai cũng cho là mình đúng nhất. Dù đúng, có thể chỉ là theo cái cách mà bạn nhận thức về thế giới qua lăng kính của riêng, qua trải nghiệm cá nhân, qua thăng trầm rất riêng tư của bản thân. Nếu ai cũng đúng, thì cuối cùng là ai đúng? Và cái tôi to vật vã đó đương nhiên được mang ra so kè nhiều nhất trong công việc, trong hợp tác, trong kinh doanh, trong cuộc đua về phía anh sai và tôi đúng. Nhưng…, rồi sao nữa? Ai sai ai đúng thì đã sao? Ai đúng ai sai thì chuyện đó mang lại lợi ích nào? Có ai vì cuộc so kè đúng sai mà trở nên vĩ đại hơn, thông minh hơn, hiệu quả hơn, thành công hơn? Sự thoã mãn khi ta đúng ai sai cuối cùng giúp bạn làm nên điều kỳ diệu hay vĩ đại nào? Kể ra thử xem nó đóng góp ghê gớm gì cho nhân loại? Hay cuối cùng nó chỉ bùng phát để thoả mãn sự háo thắng nhất thời để rồi không tạo ra được giá trị gì cho bất kỳ ai? Ngược lại, có khi nó chính là tác nhân tạo ra sự thù hằng, chia rẽ, bất đồng và thậm chí là damage cho tất cả các mối quan hệ. Chuyện này chắc ai cũng biết, nhưng có bao nhiêu người biết cách khắc chế hoặc thay thế nó bằng những cảm xúc tích cực hơn? Hôm trước, trên đường di chuyển cùng đối tác, ảnh nói về sự ngộ ra của bản thân về đạo. Bất kể là đạo gì, điều ảnh ngộ ra rất chung là, “Where you are, God is not - Khi cái tôi hiện hữu, Thượng Đế không hiện hữu”. Khi mình còn ego, còn mang vác cái tôi quá lớn thì, trái tim chỉ có thể chứa đựng được một người, đó là bản thân. Bạn ái kỷ, ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến và nghĩ cho bản thân, không còn chỗ nào để dung nạp góc nhìn của ai khác, ý kiến của người khác, ý tưởng của bất kỳ người nào khác. Vậy, thì làm sao sáng tạo? Vậy, thì làm sao cộng tác? Vậy, thì làm sao để thành công? Nếu trái tim chỉ có bản thân thì bạn dẫn dắt được ai? Nếu trái tim không đủ lớn thì làm sao học được cách yêu thương và dung nạp? Nếu trái tim chật chội và chất đầy tâm phân biệt, thì thế giới không ai dám đến gần, không ai muốn kết nối, không ai thèm cộng tác. Vậy, là thành công dữ chưa? Tôi hỏi anh đối tác, vậy khi gặp gỡ và làm việc cùng người khác, anh là ai? Anh mang giá trị gì đến cho mọi người? Ảnh cười, “I don’t bring myself. I bring ideas - Tôi không mang theo cái tôi. Tôi chỉ mang theo ý tưởng”. Ỷ tưởng là để đóng góp, là để sáng tạo, là đề cùng nhau tìm ra giải pháp tối nhất, phù hợp nhất, tối ưu nhất. Có khi, ý tưởng của tôi sẽ không được chọn làm giải pháp cũng không sao. Quan trọng là mình mang ý tưởng theo, với tâm ý tốt, với mong muốn đóng góp, với mục tiêu hợp tác để cùng thành công. Còn chuyện cuối cùng chọn ý tưởng của ai làm giải pháp không hề quan trọng. Cũng có khi, ý tưởng mình được chọn. Nhưng qua phân tích và đóng góp của tập thể thì vẫn phải thay đổi ít nhiều cho phù hợp hơn với ngữ cảnh, với nguồn lực, với khả năng triển khai. Cho nên, dù ý tưởng được chọn, không được chọn, hay phải thay đổi rất nhiều từ ý tưởng gốc, miễn sao việc thành, dự án thành công, công việc hiệu quả là được. Còn lại, của ai không quan trọng. Khi bạn đạt được cảnh giới mở não mở lòng với thể giới, dung nạp được mọi sự khác biệt, mọi góc nhìn và ý tưởng khác mình, đó là khi bạn hiểu ra cách vận hành của vũ trụ và vì thế sẽ thành công. Một bạn khác đi cùng sau đó hỏi tôi, “Phi nghĩ sao về chia sẻ của ảnh? Có phải giàu có rồi, có tiền nhiều rồi mới nghĩ ra đạo lý này nọ cho đẹp hay không?”. Tôi trả lời, tôi nghĩ ngược lại. Tôi cho rằng vì ảnh tư duy và vận hành thuận theo tự nhiên, thuận theo đạo của vũ trụ nên ảnh mới có được ngày hôm nay, vì ảnh đã biết cách mượn lực của cả thế giới để đạt được điều mình mong muốn. Và cũng vì ảnh dung nạp được nhiều người và nhiều sự khác biệt như thế nên đương nhiên có nhiều người yêu thương, trân trọng, follow và sẵn lòng hỗ trợ. Nhưng đó, là câu chuyện của một người, cách nghĩ của vài người, cách tiếp cận của một số người. Và trên đời này, không có cái chuẩn nào về sự đúng sai trong lựa chọn. Lựa chọn mang tính cá nhân, theo cách bạn mang vác quá khứ, cách bạn nhìn đời, cách bạn tương tác với thế giới bên ngoài và mục đích mà bạn hướng đến. Cho nên, việc bạn mang theo cái tôi hay không mang theo cái tôi, cuối cùng chỉ là lựa chọn. I don’t bring myself. Do you?















