Lưng chừng
Ở giữa của không đâu
Bên trái vô cùng
Và đâu đó giữa cận kề cực Bắc
Rồi ai sẽ tìm thấy gì
Khi bàn tay ngả vào thăm thẳm chốn chân mây
Ở đây
Ngày không bắt đầu bằng sự toan tính lo âu
Trái tim mặt trời
Không thức dậy loanh quanh bên những tham sân nhỏ hẹp
Bên phải của mênh mông
Là linh hồn tam giác mạch tinh khôi tựa đầu trên những song nắng đẹp
Cơn rét dập dờn
Không thể khiến tâm hồn du mục đóng băng
Ở đâu
Giữa chăm gấm lụa là lòng người vẫn lăn tăn
Cho sự bắt đầu và kết thúc
Ở đâu
Người ta tự giam cầm bản thân mình cho đến khi tâm hồn ruỗng mục
Chơ vơ những mong cầu
Khập khiễng những ái ô
Ở đâu
Rồi ngày sẽ về rộn ràng bên một chiếc chiếu thô
Ly trà đầu ngày
Lặng im trống rỗng
Ưu tư
Lả khi loài người lạc lối vào hoang mộng
Nứa đời người
Chưa đến cũng chưa đi
Nếu biết rằng bên trái của chia ly
Bên phải của bại thành
Cuối cũng chỉ là lưng chừng giữa lên và xuống
Liệu loài người có dừng chân nơi này
Có học cách mỉm cười bên những hốc đá chơ vơ
Những bậc thang thửa ruộng
Cheo leo ở hướng vô cùng
Ở đây
Hay dù ở nơi đâu
Khi tâm chẳng bình yên và duyên khởi trùng trùng
Vô hạn rồi cũng chỉ là những quẩn quanh không lối thoát
Mở lòng ra
Lắng nghe
Ở giữa của vô cùng
Bên thềm mây Mã Pì Lèng bát ngát
Để thấy mình
Không là gì trong vũ trụ bao la
Để mọi phàn nàn
Đau đớn xót xa
Để thất vọng buồn phiền
Nhận ra mình ích kỷ
Để cuộc đời này
Không chỉ là tôi, về tôi và những mong cầu cũ kỹ
Để ngày mới sẽ khởi đầu
Từ hướng của trong veo
Để tình yêu thương nảy mầm
Giữa những cheo leo
Để được sống mỗi ngày
Trên những cung đường thênh thang nhất…
Nguyễn Phi Vân
11.02.2023
Comments