top of page

AI RỒI CŨNG LỚN

Ảnh của tác giả: Phi Vân NguyễnPhi Vân Nguyễn


Ngày nó bị cuộc đời đẩy về phía tôi, nó như một con mèo hoang. Tóc nhuộm đủ thứ màu, xăm bắp chân cánh tay, ăn mặc hầm hố, thái độ hoang dại và có phần xấc xược. Nó ăn nói hùng hổ. Làm gì cũng ào ào. Đó là cái kiểu của kẻ ra vẻ đang hết sức control thế giới ngầm nào đó của nó. Tôi ngồi im, nhìn nó cười.


Sau tất cả những lớp biểu bì mà ta mang vác trên người, là một con người trần trụi của hỷ nộ ái ố. Ai cũng thế! Và nếu ta chỉ nhìn, chỉ lướt qua lớp vỏ mà người ta mang vác lên sân khấu mỗi ngày, làm sao thấy tình yêu? Con mèo hoang dại đó, nó có một trái tim róc rách và trong trẻo. Ai thấy nó xuất hiện đâu đó với tôi, cũng đặt dấu hỏi bằng vài ánh nhìn ái ngại. Nó yêu ghét phân minh, dám nói những điều mình suy nghĩ, chẳng khéo léo chút nào. Nghe đơn giản thế, nhưng đời này, có bao nhiêu người dám nói những điều mình suy nghĩ?

Rồi chỉ đứng xa xa nhìn nó lớn lên. Khi nó buồn, nói một câu. Khi nó vui, khích lệ nó vài tiếng. Khi nó ngã, tâm sự với nó một đêm. Lâu lâu, ngồi ngoài lề đường, uống với nó một chai bia trong sự lặng im. Chỉ thế!


Sáng hôm qua, nó kể chuyện hành trình lớn lên của mình. Nó khoe “Giờ nói gì, làm gì, em cũng lùi lại một bước suy nghĩ rồi mới nói, mới làm. Sau tất cả, em thấy nghĩ 5 giây rồi nói cũng đâu có trễ. Mà chị, càng học, em thấy mình càng ngu. Càng ngu, em càng cố gắng học.”


“Mày nói được câu đó, là lên một level rồi đó. Biết trời cao đất rộng, thì sẽ còn đi xa. Ếch ngồi đáy giếng, thì cả đời cũng chỉ lên mặt được với cái ao làng. Ngoài kia, thế giới đang chào đón những kẻ khiêm nhường và ham học hỏi.”


“Dạ. Em nhớ mà. Và chị la em quá, giờ tiếng Anh em xịn rồi nhe. Nói cỡ nào, em nghe được hết.”


“Nghe vậy là chị mừng rồi. Thay đổi nghĩa là em đã lớn lên.”


“Ủa mà em được thay đổi hay bị thay đổi ta?”, vẫn không bỏ cái lối châm chọc chị nó.


“Sao cũng được. Miễn mày thay đổi thôi. Vui là được.”


“Em im im thôi, chớ em theo dõi chị ghê lắm. Chị live cái nào em cũng coi cho hết.”

“Coi cái gì, làm chi?”


“Thứ nhất nghe chị nói tiếng Anh. Thứ hai có mấy anh đẹp trai giỏi giang hay xuất hiện cùng với chị.”


Cái con mèo hoang này. Vậy đó. Hai chị em cười nghiêng ngả sớm Sài gòn. Nhìn nó lớn, nghe nó lớn, thấy lòng nhẹ nhàng, bình yên. Đời, lột trần cái vỏ bên ngoài, sẽ nhìn thấy những trái tim pha lê thấp thoáng ở bên trong. Và chỉ có tình yêu thương vô điều kiện, không gì khác, đưa ta chạm vào sự lấp lánh trong trẻo ấy. Con mèo hoang ngày xưa đã lớn. Và ai, rồi cũng lớn!

26 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
MỖI LẦN CHÊNH VÊNH

MỖI LẦN CHÊNH VÊNH

Comments


Bạn đã đăng ký thành công!

Nhập email để tự động nhận bài mới

©2021 by Nguyễn Phi Vân

bottom of page