
Nó ôm chầm lấy tôi, rồi khóc. Nó khóc, như cơn mưa cuối mùa vội vàng trút hết những tủi hờn. Nó khóc, và tôi khóc....
Cám ơn mày hồi đó đã bỏ tao!
Thời sinh viên, tôi vất vả lo toan. Gia tài cha mẹ dành cho, là vài con chữ và lời dặn dò con hãy cứ bay xa và hãy làm người đàng hoàng trước đã. Tiên học lễ, hậu học văn. Câu cửa miệng nhưng mấy ai cảm được. Khi xã hội quỳ rạp trước đồng tiền, ấy là khi lời nguyền nô lệ đổ bóng lên nóc nhà nhân loại. The curse - lời nguyền, như những hơi thở đen ngòm thấm vào từng tế bào cuộc sống. Và ta, too black to be white, ừng ực nỗi đen đúa ấy mỗi ngày, chợt nhận ra mình quá đen để trở về miền trắng. Ta buông xuôi, thôi cứ lỡ một đời....
Nó đã thế, đã từng bị ma lực đồng tiền đẩy vào ngõ hẹp. Thắng to, làm quý tộc, nó lụa là bước lên những chuyến du thuyền bảy sao. Thua to, cháy túi, nó ủ rũ quay về cuộn tròn trong mảnh chăn cũ kỹ, mặc tôi, và những lo toan cuộc sống rất đời thường. Cứ thế, nó lao đi, lết về, bên lề cuộc sống. Cho đến một ngày....
Nó trở về với căn phòng lặng thinh, dù tất cả đâu đó còn nguyên vẹn. Người nó tin tưởng, dựa dẫm trong đời biến mất. Một dòng tin nhắn vô hồn, tên và số điện thoại của người sẽ sắp xếp cho nó một chỗ làm. Không biết nó có khóc. Không biết nó có hận cuộc đời bỏ nó giữa giao lộ bơ vơ. Ai biết, ở một quãng nào đó trên hành trình trả nợ nhân gian, mọi thực tại là do ta quyết định. Và chỉ có ta, mới là người cuối cùng chịu trách nhiệm về những ngã rẽ nắng mưa trong suốt cuộc đời mình. Không phải cha mẹ, anh chị, vợ chồng, hay bạn bè, đồng nghiệp....
Sau này tôi mới biết nó có đến xin việc làm sau vài lần lên bờ xuống ruộng. Nó ôm tôi khóc, cám ơn mày hồi đó đã bỏ tao.
Nên trong đời, không phải sự bảo bọc, chăm lo, gánh vác nào cũng tốt. Đôi khi, thật sự thương yêu là bỏ họ bơ vơ, mặc họ sóng soài trên đường đời, mặc họ khắc khoải đau từng giọt nước mắt đêm. Nỗi đau, có thể là người thầy ngang nhất trái nhất dạy con người lớn lên. Và có khi, thương yêu ngang trái nhất trong đời, là câm lặng cứa từng nhát lên tim, vì giọt nước mắt vỡ oà, vì lời cám ơn nhuốm màu hoang tàn, nghiệt ngã. Cám ơn mày hồi đó đã bỏ tao.
Comments