top of page

EM CÓ LÀM GÌ SAI ĐÂU?


Em khóc. Giọt nước mắt của sự uất ức, của sự tủi thân, pha chút oan ức,  thiệt thòi khi phải một mình chiến đấu với những thế lực đen tối ở ngoài kia.


“Em có làm gì đâu. Em luôn sống tốt và làm tốt bổn phận của mình. Dù em chưa làm gì nhiều cho ngành nhưng cũng đóng góp không ít. Tại sao họ lại tấn công em một cách đuổi cùng giết tận, không chịu buông tha như thế?”


Đôi khi, trong cuộc đời của một con người, sẽ có những điểm rơi tự do không biết đâu là đáy. Đó có thể là những tháng ngày đen tối nhất của một đời người. Đó có thể là khi cả thế giới bên ngoài dường như kéo bè kết đảng để đánh hội đồng một sinh linh bé nhỏ và yếu ớt. Đó có thể là khi niềm tin vào tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời bỗng nhiên vụn vỡ. Đó là cảm giác bị vũ trụ bỏ rơi, bị bóng đen đánh bại, bị thế giới quay lưng, bị đẩy vào một đường hầm tối đen và không biết khi nào sẽ tìm thấy một điểm sáng ở phía trước. Trong đời, ai rồi cũng sẽ có một hoặc vài lần như thế. Và đôi khi, đó chỉ đơn giản là tín hiệu của vũ trụ về việc bạn cần phải chậm lại, nhìn lại, xem xét lại, hiệu chỉnh lại, tái tạo lại và chuẩn bị cho một hành trình mới, rất khác.


Đương nhiên, khi rơi vào tình huống như vậy, không ai là không cảm thấy kiệt sức, chán nản, đôi khi là tuyệt vọng. Không sao đâu! Đời mà! Làm gì có con đường nào luôn bằng phẳng? Làm gì có hành trình nào mãi suôn sẻ? Làm gì có cuộc đời nào chỉ toàn là truyện cổ tích treo lủng lẳng trên cầu vồng? Và đừng bao giờ ngỡ là, chỉ có mình là bị đời vùi dập. Em ạ, ai trong đời rồi cũng sẽ một lần như thế. Khác chăng là, sẽ có người ngã xuống và mãi mãi không thể nào đứng dậy. Sẽ có người trốn tránh và sẽ không bao giờ bước ra khỏi vũng lầy. Những người mong muốn hãm hại em, họ mong chờ điều đó đến cỡ nào. Mục đích duy nhất của họ là đánh em ngã gục. Và nếu em thật sự ngã gục thì, em đã vô tình rơi vào chiếc bẫy của họ rồi. Cho nên, vấn đề chưa bao giờ là khuất phục. Vấn đề luôn luôn là tôi sẽ làm gì khác đi để phát triển tốt hơn.


Nếu nói về bản chất con người, mình cần phải hiểu rất rõ là, con người đương nhiên là hỉ nộ ái ố, là tham lam, là sân si, là tào lao. Cho nên, nếu mình gặp được người đàng hoàng, tử tế, cùng giá trị với mình thì đó là cái phước lớn trong đời. Nếu không, thì cũng là chuyện thường ngày ở huyện. Không nên lấy đó làm điều ngạc nhiên, thất vọng, đau đớn, tuyệt vọng. Có gì đâu mà tuyệt vọng? Bản chất con người là tào lao. Họ không như thế mới là chuyện lạ. Nếu đời này con người ai cũng tốt đẹp thì xã hội này, thế giới này đâu có hỗn loạn như bây giờ. Hiểu được điều này, việc mỗi người cần làm là lùi lại, nhìn rõ và hiểu rõ bản thân trước. Khi em hiểu rõ bản thân mình, biết rõ giá trị của mình là gì, hiểu được cốt lõi và mục đích sống của mình là chi thì em sẽ có những định hướng và lựa chọn hoàn toàn khác. Khi mình hiểu rõ bản thân và bản chất của vũ trụ này, mình sẽ biết nói có và nói không một cách rõ ràng, trong trẻo, không do dự. Tất cả mọi sự lựa chọn của con người trong cuộc đời đâu đó đều có tham, sân, si. Nếu mình để cho sự vô minh này dẫn dắt thì đương nhiên mình sẽ gặp những con người chẳng ra gì. Mình chọn họ mà. Mình oan ức gì đâu? Còn khi mình đủ tĩnh lặng, đủ trong trẻo, đủ bình an rồi thì, mình sẽ nhìn rõ mọi ý định bên ngoài, hiểu rõ hệ lụy của tất cả những lựa chọn và quyết định, và sẽ biết nói không với những gì không cùng giá trị. Nhưng, đó là chuyện của sau này. Khi mình bắt đầu hiểu ra và tu sửa bản thân thì tương lai nó sẽ là như thế. Vậy thì hiện tại, mình dọn dẹp sau đây với cái bãi chiến trường hỗn loạn này?


Đơn giản lắm. Thứ gì làm cho mình khó khăn nhất, mệt mỏi nhất, tuyệt vọng nhất thì tạm thời cắt bỏ nó ra khỏi cuộc sống hiện tại. Đừng vì bất kỳ một sự tính toán hay vương vấn nào mà cố giữ lấy nó. Sau khi cắt bỏ những nguyên nhân có thể gây ung thư, hãy thở sâu, dành thời gian cho bản thân, học cách quay về tĩnh lặng để nhìn rõ sự việc. Thứ gì cũng có nguyên nhân cốt lõi của nó. Khi bản thân mình hỗn loạn, làm sao có thể nhìn rõ bản chất của một vấn đề? Sự ồn ào chỉ có thể giải quyết bằng tĩnh lặng. Sự hỗn loạn chỉ có thể giải quyết bằng góc nhìn giản đơn, trong trẻo. Sự kiệt sức, chán nản, gục ngã về mặt tinh thần chỉ có thể giải quyết bằng cách loại bỏ năng lượng xấu và bồi đắp năng lượng tích cực cho cuộc sống của mình. Khi quay về với sự trong trẻo, con đường sẽ hiện ra. Đôi khi, tất cả những dấu chỉ của vũ trụ vẫn luôn nằm ở đó, nhưng con người hoàn toàn không nhìn thấy, khi tâm họ đang vẫy vùng trong hỗn loạn. Còn khi mình thở sâu, tập trung vào sự trong trẻo thì, thật diệu kỳ là mình nhìn thấy ngay dấu chỉ ngay trước mặt. Chỉ đơn giản là như thế mà thôi. Không có gì huyền diệu và phức tạp ở đây cả.


Rồi tôi kể em nghe những ngày đang tối nhất trong cuộc đời của mình. Và tôi kể em nghe câu chuyện của những người bạn rất bình an, thành công và đáng trân trọng trong cuộc đời mình. Ai trong số họ cũng trải qua những ngày đen tối nhất. Em thấy đó, không có con đường nào luôn ngập tràn ánh sáng. Khi đi qua sự đáng sợ của một đường hầm tối đen, em sẽ học cách trân trọng ánh sáng hơn, mong muốn mang lại nhiều ánh sáng hơn, nỗ lực để luôn hướng về ánh sáng hơn trong cuộc đời mình. Đó chẳng phải là một bài học lớn và đáng giá hay sao?


Không sao đâu. Không sao cả. Đời có này có kia. Sông có khúc, người có lúc. Chỉ là tại mỗi khúc quanh, ta cần phải lùi lại, học cách tĩnh lặng và đón nhận bài học của đời mình….




 
 
 

Comments


Bạn đã đăng ký thành công!

Nhập email để tự động nhận bài mới

©2021 by Nguyễn Phi Vân

bottom of page