
Đang bước vào khách sạn Sheraton đi họp thì thấy một người nhìn quen quen từ sảnh khách sạn bước ra. Sau vài giây tua lại bộ nhớ, 'Chào David. không biết ông còn nhớ tôi không? Mình gặp nhau ở một hội nghị tại California khoảng 8 tháng trước.' Ông sững lại một chút, bộ nhớ độ tuổi U70 chắc tốc độ có phần chậm lại, ông cười thật tươi và bắt chuyện mặc dù tôi không nghĩ là ông nhớ ra tôi. Hội nghị cả ngàn người ai mà nhớ hết. David nghỉ hưu sớm sau khi kinh doanh thành công rồi thành lập một tổ chức xã hội chuyên giúp phụ nữ nghèo ở những nước đang phát triển vay vốn kinh doanh nhỏ qua mô hình micro-finance (tài chính vi mô). Ông chia sẻ câu chuyện này tại hội nghị, một trái tim ấm áp và tinh thần giúp đỡ cộng đồng trong sáng làm cho tôi vô cùng cảm động. 8 tháng sau, chúng tôi tình cờ gặp lại nhau trên mảnh đất Sài thành.
Mấy ngày sau đó, tôi sắp xếp xe và người hướng dẫn ông đi làm việc tại miền Tây, Đà nẵng, Sài gòn. Ông đang nghiên cứu dự án cộng đồng tại Việt Nam và tôi thầm cám ơn ông vì điều đó. Những việc nhỏ tôi làm để giúp ông xem như là một chút đóng góp gián tiếp của riêng tôi cho xã hội này.... Rồi ông bay về Úc và bẵng đi vài tháng, chúng tôi ai cũng bận việc của mình nên chẳng giữ liên lạc thường xuyên. Ông chỉ gởi lại vài dòng tin nhắn, cám ơn tôi vì đã nhiệt tình giúp đỡ trong thời gian ông sang Việt Nam làm việc....
4 tháng sau, tôi bay qua Sydney công tác. Tối đó, tôi được mời dự tiệc tại tư gia của một ông chủ tịch tập đoàn. Làm việc với đội ngũ lãnh đạo công ty một thời gian rồi nhưng chưa bao giờ diện kiến ông chủ tịch, theo lệ thường tôi chuẩn bị vài kịch bản trong đầu về cách tiếp cận ông. 7:30 xe đưa chúng tôi vào sân biệt thự, đón chúng tôi là CEO của tập đoàn. Theo chân người hướng dẫn, chúng tôi bước vào mảnh vườn nhà thoáng đãng, một cái hồ bơi dài, vài bàn tiệc trang trọng, lò bánh pizza bốc khói, một anh đầu bếp thoăn thoắt nhồi bột, cuộc sống khoan thai mở ra dưới những tán cây cao vút sừng sững trong đêm....
Mọi người ngồi vào bàn, vài ly champagne, tiếng chào hỏi râm ran.... Rồi ông chủ tịch bước ra, dáng thanh thản và nụ cười thân thiện. Ông nói vài lời chào đón cả đoàn và mời chúng tôi thưởng thức bữa ăn do một đầu bếp Ý thiết kế riêng cho buổi tiệc này. Kịch bản vội vã lướt qua trong đầu. 'Phiên bản nào cho phù hợp với ông này bây giờ đây nhỉ?' Tôi ngần ngừ tua qua tua lại, tìm điểm nhấn trong vài lời phát biểu ngắn ngủi của ông để đưa ra lựa chọn cho mình.... 'Phi!'. Tôi giật bắn cả người. Kịch bản chưa có mà ông chủ tịch vỗ vai hỏi 'Qua hồi nào đó?'
Tôi lúng túng xã giao theo quán tính. 'Tôi tò mò muốn biết cô nhìn ra sao mà khi ăn tối với tôi cách đây một tháng, cứ mỗi 3 câu là David phải nhắc cho được tên cô 1 lần.' Tôi sững người, não bộ chạy rần rật 120km/g. 'David..... David...... David nào, gặp ở đâu ta?'
'David nói chưa thấy ai tử tế với người lạ như thế. Sau chuyến Việt Nam về, ảnh đụng ai cũng kể chuyện gặp cô'
Câu chuyện của tôi và ông rôm rả và thân mật. Rồi tôi hiểu ra kết nối mong manh này là do ông chủ tịch nằm trong hội đồng cố vấn của tổ chức xã hội do David thành lập. Ai mà ngờ trong cuộc sống lại có những tình cờ như thế! Cũng từ đó tôi tích luỹ được cho bản thân một bài học mới, kịch bản hay nhất trong cuộc đời là chẳng cần có kịch bản nào. Nếu có thể làm một việc tử tế dù nhỏ nhặt hàng ngày, cuộc sống sẽ nhẹ nhàng, rất thật, không đối phó và chẳng cần vai diễn....
Comments