top of page

Khi một chân đưa về phía trước…

ree

Xây công ty, bán lần thứ nhất được 500 triệu đô, sau đó mua lại vì buyer kinh doanh không hiệu quả, công ty xập xệ, mua lại giá bằng hạt đậu phộng, xây lại lần nữa và tiếp tục bán với giá 120 triệu đô. Đó là profile sáng ngời của bạn khi có người giới thiệu cho tôi. Quen, tình cờ vì bạn muốn mua nhượng quyền một thương hiệu Việt Nam. 


Nhưng đằng sau tất cả mọi hào quang và con số đều là những câu chuyện ly kỳ. Đó là điều mặc nhiên tôi học được sau từng ấy năm làm việc quốc tế, lúc đầu là cho tập đoàn quốc tế, bây giờ là cho các thương hiệu Việt. Cũng vì thế, tôi tập thói quen nhìn xuyên qua mọi thứ bao bì, nhìn sâu vào trong từng con người và đủ sự quan tâm để nhìn thấy họ. “I see you”, khi và chỉ khi ta nhìn thấy họ, một cách nguyên bản nhất, ta mới nhìn thấy sự thật. 


Nhưng bản chất không bao giờ hiện ra như nó là nếu bạn nhìn qua một lăng kính đục, lợn cợn những toan tính đời thường và chồng chất lòng tham. Khi ta nhìn xuyên qua lớp kính lợn cợn vàng, ta không nhìn rõ họ, hoặc chỗ thấy chỗ không, hoặc khi mờ khi tỏ. Nói chung là, không có cách nào nhìn xuyên qua lớp kính vẩn đục của ta và lớp bao bì của họ để thấy được bất cứ sự thật nào. Cho nên, trước hết phải tập lau kính của mình cho trong, tập bớt bớt soi bao bì, tập tĩnh tâm đón nhận sự thật và deposit đủ sự bao dung vào ngân hàng vũ trụ. 


Trở lại câu chuyện của bạn, trong mấy ngày sát cánh chuyện kinh doanh, chúng tôi chia sẻ chuyện đời, vì giao dịch bề mặt chẳng bao giờ khiến cho người ta xích lại gần nhau. 


So, what makes you move to the UK and what drives you to build the company in the first place? Điều gì đã khiến anh chuyển qua  Anh và sau đó khởi nghiệp?


Chuyện dài lắm Phi. Hồi đó, tôi nộp hồ sơ xin việc và được tuyển vào một tập đoàn lớn ở Anh. Tôi hăm hở cuốn gói lên đường với niềm tin mạnh mẽ vào tương lai rực rỡ. Đáp xuống London, chưa kịp tìm nhà là gặp sếp ngay để nhận việc. Ông sếp hẹn ra quán cà phê, báo tin “Tao mới bị cho nghỉ việc vì dự án của team mình bị đình chỉ”.  Trời ơi tui chới với. Bỏ hết mọi thứ lại phía sau vì cái cơ hội này để rồi chơ vơ ngay ngày đầu tiên đặt chân lên đất khách. Đời rồi sẽ về đâu? 


Đang hoang mang chưa biết nên tính thế nào thì nhận được tin sếp báo là công ty cho một cơ hội trong vòng 6 tháng tự sinh tư diệt. Nếu xây cái project mới, bán được, có tiền nuôi team thì làm tiếp, không thì tự giải tán. Vậy là, chỉ vài người lập thành 1 đội, trong đó có tui và sếp, chúng tôi bán mạng để tạo ra doanh thu từ một sản phẩm mới toanh. Khi bạn chỉ có 6 tháng để làm tất cả, để chứng minh là mình còn có giá trị lợi dụng, để bảo toàn thu nhập và cứu lấy cuộc đời của chính mình, bạn sẽ làm gì? Không gì khác là có bao nhiêu mang ra chơi cho khô máu, vì bạn không còn đường lui. Tất cả những gì bạn có thể dựa vào là niềm tin vào bản thân, vào khả năng của chính mình, là sự tập trung cao độ để tồn tại trong một thời gian cực ngắn trong một môi trường hoàn toàn mới. Thử thách này đã dạy tôi bài học về all-in, làm gì cũng phải all-in, đổ hết công sức và thời gian của mình vào đó, tận nhân lực, tri thiên mệnh. 


Guess what? Biết sao không? Và may mắn đã mỉm cười với chúng tôi. Và chúng tôi đã thành công tự mình giữ lại công việc cho mình. Cứ như vậy, tôi trụ lại được ở Anh với tập đoàn trong khoảng 6 năm. Sau đó, ông sếp ổng có ý tưởng khởi nghiệp, mà khởi nghiệp thì tốt nhất là làm tại Ấn độ vì chi phí vận hành và lương kỹ sư đều rẻ hơn. Tôi và ổng bay về Ấn, làm xong hết việc chuẩn bị thì vợ sếp gọi, nói giữa Ấn độ và gia đình ở Đức chỉ có quyền chọn một. Ổng chọn gia đình. Chúng tôi chia tay. Ổng nói thôi cái ý tưởng của ổng tặng tôi luôn để khởi nghiệp 1 mình. Và đó là khởi đầu của công ty bán được 500 triệu đô. Tới giờ, chúng tôi vẫn là bạn tốt. Bài học của tôi là, đời này mình sẽ luôn phải trải qua ba gập ghềnh mấy gian nan. Đâu ai sống một đời mà thứ gì cũng dễ dàng suông sẻ, trừ phi bạn sinh ra trong một gia đình có của cải ba đời xài không hết. Nhưng nếu không biết làm gì cho ra trò thì trước sau gì tài sản cũng hao mòn, vinh hoa rồi cũng hết. Cho nên, gian nan không tránh khỏi, nhưng ta làm gì trước gian nan đó mới là câu hỏi. Với tôi thì, làm gì cũng tự mình dấn thân. Không dấn thân tìm sao ra cơ hội? Nếu chỉ đứng đó suy nghĩ, phân tích thiệt hơn, sợ sệt rủi ro, tính toán chi li thì, đời này không có thứ gì nên chuyện. If you put your foot forward - nếu đưa một chân về phía trước, dấn thân vào sự bất định và quyết liệt, tập trung hiện thực hoá mục tiêu của mình thì, vũ trụ sẽ chung tay. 


Từ đó tới nay, mọi thành công của tôi đều bắt đầu từ bài học đó. Nếu đã chọn làm việc gì, tôi sẽ luôn làm hết mình, tập trung hết sức, quyết liệt tới cùng. Nguyên tắc thành công chỉ đơn giản thế thôi. Và sự may mắn sẽ theo đó mà xuất hiện…. 


Bình luận


Bạn đã đăng ký thành công!

Nhập email để tự động nhận bài mới

©2021 by Nguyễn Phi Vân

bottom of page