top of page

LỜI TRẦN TÌNH CỦA TÁC GIẢ

Ảnh của tác giả: Phi Vân NguyễnPhi Vân Nguyễn


Em nhắn, "Chào cô Vân con đang học lớp 9. Con được cô giáo dạy văn của con nói cho con nghe về quyển sách Quảy Gánh Băng Đồng Ra Thế Giới. Con đã đọc và thấy nó rất hay. Con có 1 câu hỏi muốn hỏi cô là Cô có thể giải thích cho con về chương 20 của cô là chương "Hạt Giống" con ko hiểu là cô đang viết gì. Con đã đọc cả chục lần mà ko hiểu hy vọng cô có thể giải thích cho con."


Đọc tin nhắn của em tối qua, bật cười, vì thật ra chương đó tôi viết cũng hơi tối nghĩa, chắc là không phải ai cũng hiểu. Thế nhưng, từ lúc xuất bản đến giờ, chưa thấy ai phản hồi về chương này cả. Tôi nhắn em, sáng mai cô sẽ post lên, nhờ mọi người giải thích cho em nhé. Thật ra, hiểu thế nào là do tâm thế và trải nghiệm của người đọc. Không có một cách hiểu đúng sai. Chương 20 là nguyên văn lá thư tôi gởi cho một người bạn. Lá thư đó, tôi viết trên máy bay, sau chuyến đi Melaka. Tất cả những hình ảnh thoáng qua trong chương này, đều là hình ảnh bắt gặp trong hành trình đi bộ nhìn ngắm những xóm vắng của Melaka. Còn bức tranh cuối chương nguyên tác là thế này. Tôi vẽ trong một lúc cảm hứng đen trắng về cuộc đời. Rồi nghĩ, đời cũng nên có lúc điểm chút sen hồng, cho thêm màu hy vọng. Giờ, tôi nhờ các bạn đọc lại và giải thích cho em nó, theo cách hiểu của bạn nhé. Chương này tôi viết rất nhiều tầng. Hy vọng sẽ bắt gặp nhiều lời giải thích ở nhiều tầng khác nhau, tuỳ theo trải nghiệm sống của mỗi người. Thay mặt bạn lớp 9 cám ơn các bạn.

CHƯƠNG 20 – HẠT GIỐNG

Kể chuyện nước này, nước khác, kể đến đây chắc bạn và tôi đều cũng mệt rồi. Nên suy nghĩ thế này, chuyển cho bạn xem một lá thư tôi viết trên máy bay trong một hành trình đi ra thế giới. Đi nhiều nơi, làm nhiều việc đấy, nhưng đối với tôi việc quan trọng nhất là làm sao để giúp được cho đời. Con người chúng ta ai cũng có xu hướng thích đi ra ngoài, đi khắp nơi chỉ để kiếm tìm hạnh phúc. Công dân thế giới – có phải đi nhiều là hạnh phúc hay không? Đi như vậy 20 năm rồi, tôi nói thật hạnh phúc không bắt đầu từ hành trình hướng ngoại. Thôi chịu khó đọc lá thư này đi nhé. Tôi viết cho một người nhưng có khi lại là cho cả nhiều người.


Thư gởi một người bạn chưa tìm được chính mình

Đâu đó trong không trung, ngày 22/05/2013


Có những hạt giống chẳng hiểu do ai gieo từ bao nhiêu đời trước, cứ nhẫn nại nằm yên trong lòng đất lạnh. Rồi một đêm xuân nọ, khi cả năm thành tố cơ bản của vũ trụ tình cờ hội ngộ tại một ngã rẽ định mệnh, trong phút ngẫu hứng đã vẽ nên một bức tranh ân ái, lãng mạn và hoàn mỹ. Đêm nay, trong cái ánh sáng lung linh của một đêm xuân lạ thường, sợi tơ mong manh giữa sống và chết, yêu và ghét, bình yên và giông tố, hạnh phúc và đau khổ trong một phút nhẹ dạ bỗng trở nên hết sức nhập nhòe. Đêm nay, tinh túy của trời đất vội vã tìm nhau trong một bản giao hưởng ánh trăng, và hạt giống rung rẩy nảy mầm. Nó nhẹ nhàng len lỏi qua từng xớ đất khô cằn rồi len lén thẹn thùng chạm nhẹ vào cái không khí bàng bạc của đêm xuân. Hạnh phúc – bao năm gieo mình trong lòng đất lạnh chỉ để vỡ òa trong cái hạnh phúc ngắn ngủi này.


Trớ trêu thay, chẳng có cái gì trong cái vũ trụ bao la này là trường tồn cả. Hạnh phúc cũng chỉ là những đoản khúc rộn ràng nhưng ngắn ngủi. Nó vụt qua rồi để lại cho đời một cái bóng đổ dài. Đêm đã sâu. Tia sáng cuối cùng của đêm trăng rồi cũng như bị ai đó nhét vào đốm mây vần vũ. Hạt giống hốt hoảng chơi vơi tìm kiếm cái tinh túy của tạo hóa đã vỡ vụn giữa đêm xuân. Cứ như thế, nó bước từng bước dài xuyên suốt cả cuộc đời để kiếm tìm. Những nấc thang thời gian vẫn đổ dài vào vô tận. Những hàng mộ lặng câm. Vài chiếc lá vô tình xào xạc cõi hư vô.


Rồi một buổi sáng tinh mơ khi cuộc đời của hạt giống đã cằn cỗi như cây cổ thụ của thời gian, nó chồn chân, mỏi gối dừng lại bên đường. Bức màn sương của buổi sáng tinh mơ trong suốt, mỏng manh bỗng thảng thốt vỡ tan. “Hãy dừng lại nghỉ ngơi”, có tiếng ai đó khẽ rơi trong gió. “Đường đi tìm hạnh phúc không thẳng về phía trước cũng chẳng ngoằn ngoèo ở phía sau, chẳng cheo leo trên núi cao hay trầm sâu trong lòng đại dương câm lặng, chẳng trong quá khứ, chẳng phải tương lai, mà cũng chẳng e ấp ở một nơi nào đó trong giấc mơ hoàn hảo”. Hạt giống bối rối nhìn quanh. Hình bóng mỹ miều, quý phái của một con chim công trắng muốt thoáng qua rồi chìm vào màn sương man mác. Đâu đó trong bao la vang vang lời ca thánh thiện, “Đường đi tìm hạnh phúc ngược vào trong lòng hạt giống. Hạnh phúc chẳng ở đâu xa để kiếm tìm.”


Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng vỡ òa vào không gian. Một cành hoa dâm bụt đỏ rực nhịp chân suy tư bên hàng dậu.


Đến

Tôi và bạn, chúng ta đã quen nhau qua những câu chuyện kể, chúng ta đã nói với nhau về bước chân thế giới của Việt nam. Trước khi bạn sắp xếp hành lý để lên đường, xin nghe một câu tâm sự cuối của tôi về điểm đến. Chưa đi nhưng biết mình đã đến, đó là điều bạn cần làm trước lúc ra đi. Tim có đủ lớn không để ôm trọn thế giới vào lòng? Tâm có đủ tĩnh không để luôn hiện diện cho những người mình gặp trong hiện tại? Đừng vội vàng và lướt đi bạn nhé. Thế giới này chẳng có ý nghĩa gì nếu mình đi như một kẻ mộng du. Hãy nhắm mắt lại đi và tưởng tượng điểm đến của tâm hồn trước giờ xuất phát.

Comments


Bạn đã đăng ký thành công!

Nhập email để tự động nhận bài mới

©2021 by Nguyễn Phi Vân

bottom of page