top of page

NOBODY KNOWS




Ngày mà bạn chọn an toàn, canh theo kẻ đứng trước mà đi, ngày bạn nghĩ mình expert - chuyên gia rồi nói gì cũng đúng, ngày bạn không còn dám thử cái mới, sợ sai mất mặt, sợ thất bại ố hoen uy tín, ngày bạn cạn kiệt đam mê lật tìm những giải pháp sáng tạo hơn, đó là ngày bạn trở thành Blockbuster (từ thương hiệu 10 ngàn cửa hàng toàn cầu giờ còn giữ mỗi cái làm viện bảo tàng thôi đó). Ôi, ngày ấy hết phim rồi.


Ai nói mình có quả cầu pha lê - the crystal ball để đoán hết con đường phía trước? Ai cho rằng quá khứ huy hoàng sơn phết được tương lai? I don't know what the future holds - tôi không biết hành trình phía trước sẽ ra sao. CEO của một thương hiệu e-commerce hàng đầu Việt Nam chia sẻ thế và tôi ngưỡng mộ sự chân thật này của bạn. We will make changes. We will adapt. We will evolve as we go forward. Chúng tôi sẽ liên tục thay đổi. Chúng tôi sẽ cố gắng thích nghi. Chúng tôi sẽ tiến hoá với tương lai trên hành trình đi về phía trước. Không ai, chẳng có ai biết trước thế kỷ này còn giấu gì trong vạt áo. Nên chẳng ai có thể relax, bình tĩnh mà lượn lờ như cá vàng trong cái chậu son.


Người ta như thế, như thế. Ờ, thì kệ người ta. Người ta còn chưa biết mình đúng hay sai, sao ta bám đuôi chờ ngày hoa Ưu đàm xuất hiện? Con đường phía trước tất nhiên là vô định. Mỗi người phải tự sáng tác cho mình những đại lộ, lối mòn. Hoành cảnh khác nhau, nguồn lực, nội lực khác nhau. Bê i sì cái của người ta qua để làm theo, chưa làm đã chực chờ ngày vỡ mộng. Đừng bao giờ biếng lười đến thế. Ta là ta, và ta cần figure out - tìm cho ra ngã rẽ của đời mình. Ta có thể tham khảo, học hỏi, tham vấn nhưng cuối cùng thì, tấm thân ta nằm trong chính đôi bàn tay ta đó. Không ai có thể cho ta lời khuyên hoàn hảo nhất. Không ai có thể ra giùm một quyết định cho ai. Can đảm lên, cứ thử và sai, té rõ nhanh, ha ha cười, rồi bật dậy lẹ làng hơn gấp bội. Rụt đầu vào cái vỏ ốc mượn hồn làm chi đó, để cả đời mượn vay hồ điệp một giấc xuân?


Sợ gì? Nào ai biết tương lai? Ai cũng đánh bạc trên từng bước đi, quyết định. Đúng, sai, à há thì ra là như thế, tất cả chẳng qua là trải nghiệm của cuộc đời. Quyết liệt lên vì thế kỷ này cho phép ta sai, vì sáng tạo là tìm ra những thứ chưa bao giờ tồn tại. Chưa tồn tại thì canh vào cái quái gì mà phán rằng sai, như đúng? Kẻ chỉ trỏ bên lề, mấy đứa đã chạm tay?

Sợ gì? Thế kỷ này cho phép ta bay. Nguyên lý cũ không còn là định nghĩa. Ồ thế à? Nghe cho biết để lấy làm dữ liệu. Không ai phải làm gì, chỉ phải tự tư duy.


Sợ gì? Ta chỉ có một đời để gởi tạm tấm thân. Tuổi nào trôi, thời gian vỡ vụn vào vô tận. Lỗi lầm thoáng qua, linh hồn vụt mất. Ta chẳng nhớ nổi mình, ai rảnh để nhớ ta?

Sợ gì? Giọng nói nhỏ của tôi ơi? Đứa bên phải dèm pha thằng bên trái. Cứ xắn tay áo làm thôi, còn chần chờ chi nữa? They don't know. We don't know. And nobody knows. Họ không biết đâu. Chúng ta không biết. Và chẳng ai trên đời biết chuyện gì sẽ rơi xuống tương lai.

1.628 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
bottom of page