Bao nhiêu là quá nhiều? 2? Hay 3? Bao nhiêu người nói thì nên tin? 1? 10? Hay 100? Hay zero? Như nào là tốt? Có bao nhiêu chỉ số đẹp thì gọi là tốt? 1? 2? Hay 5? Mà chỉ số gì mới được chứ? Khi ta đánh giá sự việc một cách cảm tính, nhất là trong business, mà không có dữ liệu nào để phân tích, bổ trợ cho luận cứ của mình, thì nói ai nghe? Maybe là mấy đứa cảm tính y chang mình? Rồi một đám cảm tính bu lại thì thành cái gì? Sự hỗn loạn có tổ chức? Hay nhà máy sản xuất xà quần? Mà xà quần nên màu gì cho đẹp ta? Màu hường đi hen?
Vậy, mà cái bệnh có 1 nói hơi thành chân lý, có 2 case nói hơi như binh pháp, có 1 lời nói hơi thành nỗi lòng xã hội... là chuyện tôi mục kích hàng ngày khi làm việc với các bạn trẻ Việt Nam. Hỏi tới số, tới data dữ liệu là im, nhưng có cái bệnh cứ generalize - chung chung hoá vấn đề. Vậy, rồi sao làm lớn lên, sao chuyên nghiệp hoá tổ chức, sao ra thế giới đồ? Làm với đối tác lớn, pro, người ta khinh và cười cho. Quẩn quanh bên cối đá mổ mổ vài đường thì OK, chớ bang ra highway thì sẽ thành road-killed, cán cho mà bẹp như tờ giấy.
Nên, trước hết đề nghị sử dụng tư duy đa diện, tìm hiểu phân tích, đánh giá có số má dữ liệu cho đàng hoàng. Đừng thấy cái cây đoán cả khu rừng. Đừng đạp ổ chuột la làng thành sông cái.
Một vấn đề, có rất nhiều giác diện, có rất nhiều dữ liệu liên quan. Xoay mặt nào, vấn đề thành mặt đó. Xoay hết, có khi thì ra vấn đề hổng phải vấn đề. Chỉ là góc nhìn phiến diện, đa chiều nên một đám nhìn cùng 1 vấn đề mà nó biến thành một đám vấn đề hồi nào hổng hay. Xong lại bu vào cãi nhau, thế là đó tự sinh sôi nảy nở thành cái farm vấn đề. Và cả cộng đồng rối loạn xà nùi, mà issue thì nhiều khi hết sức giản đơn và chỉ là 1 thằng bé tẹo.
Nên, ai rảnh quá thì nhảy vô mà múa cho ra cơn cuồng phong vấn đề. Còn ai bận quá, muốn quản trị quỹ thời gian, thì cứ nhìn vấn đề với bản chất thật của nó, mộc mạc tinh khôi, rồi xử nó trong vòng 3 nốt nhạc là xong. Vậy thôi à! Gì đâu mà rối?
Comments