Khi thế giới của bạn là một chiếc ao tù, đương nhiên bạn phải kiếm chuyện để GATO hết cái lũ ngày nào cũng lòng vòng phát chóng mặt trong cái xã hội đen đúa ấy. Ghét đến phát cuồng lũ muồng bọ cá kiếc chỉ biết chen ra, bu vào, tranh nhau nạo vét nỗi lòng của cái ao tù. Không thở nổi! Cái ao tù đen lòm ngòm, bùn lầy ngập ngụa. Đến hơi thở cũng cằn cỗi. Mồm há ra ngậm vào, hùng hục vẫn không thấy nửa miếng bong bóng trồi lên trên mặt nước. Vì có nước đâu. Chỉ là một mớ sình lầy nhão nhoẹt ấy mà. Cảm xúc, tất cả những thứ gọi là cảm xúc trây trúa vào nhau thành một mớ nhầy nhụa chẳng biết gọi là chi. Nó có vị đắng tê tái của sợ hãi, vị chát chúa oặn người của thù hận, vị chua sình đến vỡ phổi của ghét ghen, và cái màu đêm đông tím tái của trầm cảm. Bế tắc!
Cuộc sống, có những lúc ta lỡ chân trượt vào một cái ao tù như thế. Ta lóp ngóp giữa dòng đời. Hận! Ta hận đời là một cái ao tù. Hận! Ta hận trời quăng ta vào nỗi tối tăm. Hận! Ta hận bản thân bất lực, không dám lăn ra chết cho xong một kiếp sình lầy. Nhưng ao tù, chỉ là một cái ao. Ai bắt ai phải ngóp ngoi trong đó?
Thế giới, có đại dương xanh, biển bạc, sông hồ, có những miền băng tuyết bạt ngàn phủ trắng mùa lễ hội. Nhỏ xíu, đen thui, thở không nổi, là do bạn chọn thôi. Ai bắt?
Ao tù, có khi không tồn tại. Nó chỉ là một nỗi ám ảnh, là đám sình lầy vận vào tư duy của mỗi chúng ta. Cho đến khi ta phát hiện ra rằng, ngoài kia trời vẫn rất cao xanh, & điệu tango bạc của sóng vẫn lăn tăn đời nắng. Nhưng ta sợ….
Khi quen mùi bùn liệu ta có còn dũng cảm để bước về bên sóng?
Khi quen sình lầy, liệu ta có còn khao khát điệu tango?
Và khi chiếc ao tù nó đè lấy thân ta, liệu ta có đủ niềm tin để rước nắng về đại dương lồng lộng gió?
Ao tù, chẳng có. It’s a state of mind – Nó chỉ là trạng thái tư duy bị cầm tù, gạt gẫm, thôi miên.
Ao tù, chỉ là lựa chọn đầy sợ hãi mà chính ta, hay ai đó, đã dán như dán một đạo bùa lên chính cuộc đời mình.
Sự thật vĩnh hằng – vũ trụ luôn tồn tại vô số và muôn vàn lựa chọn. Câu hỏi đặt ra là ta có muốn tìm ra và tìm về sự thật hay không. You are what you think – Khi ta nghĩ mình chỉ xứng đáng ngóp ngoi trong một cái ao tù, thì thế giới lồng lộng của đại dương không tồn tại.
Comments