top of page

THƯ CHÚC TẾT GỞI NGƯỜI KHÔNG CÒN TẾT



Vậy là năm nay tụi mình không còn ăn Tết có nhau. Thường thì 23 đưa ông Táo về trời là bắt đầu thấy Tết. Gởi nhau hủ kiệu, bịch tôm khô, vài ba gói mứt gói trà nhiều khi cũng hổng có ăn. Gởi qua gởi lại thật ra là gởi niềm vui, là mình còn nhớ tới nhau, xum xuê lo cho nhau ăn Tết. Ủa, mà năm nay hết gởi được rồi!

Chiều 23, trời Sài gòn xam xám. Sao Tết mà buồn liu xiu thế? Hay tại lòng người chưa kịp đón xuân? Sáng giờ cứ đi vào đi ra, bụng thì nói thôi đi cúng đưa ông Táo về trời đi, chớ ổng ở trần gian cả năm nay dịch dã chắc cũng mệt mỏi lắm rồi. Tiễn ổng về trển nghỉ dưỡng vài ngày cho nó bớt căng não. Nghĩ vậy, mà tới giờ vẫn cứ vào ra. Kỳ vậy! Hình như lòng vẫn mong níu kéo năm cũ, vì Tết là thời khắc đoàn viên, nhưng canh trà năm nay rồi sẽ vắng vài người. Thôi đừng Tết có được không, để khỏi phải đối diện với cái ghế trống và ly trà tàn canh vẫn chưa hề cạn?

Vẫn biết qui luật vĩnh hằng của cuộc đời là vậy, và muôn đời sẽ có đến có đi. Vẫn biết người ở lại rồi sẽ phải move on - tiếp tục cuộc sống của mình với những hành trang ký ức. Vẫn biết trần gian là cõi tạm, hoàn thành sứ mệnh cuộc đời rồi sẽ phải bàn giao. Biết hết! Hiểu hết! Và lòng vẫn nhẹ nhàng, nhưng ngày cận Tết vẫn cứ cứ liu xiu buồn không cách nào diễn tả. À mà thôi, lòng vòng vậy cũng đủ rồi. Chúc Tết mà, giờ phải nghĩ chúc làm sao cho nó hợp với tình hình mới.


Cũng không biết mấy đứa bạn nhà mình đi rồi thì đi đâu nữa. Mà hồi ra đi hối hả quá không biết có kịp lo cho xong những việc dở dang? Mà dở dang thì có khi nào phải ở lại sắp xếp cho nó xong rồi mới an tâm để đi? Mà lỡ sắp xếp thì đã xong chưa, có an tâm không, hay trong lòng còn dọc ngang những lời chưa kịp nói? Ờ, mà thật ra tụi mình cũng có kịp nói lời nào với nhau đâu. Tới giờ vẫn ngẩn ngơ vì vài dòng tin nhắn nhận được từ một ai đó khác. Vậy thôi đó, và mình không còn bạn. Cứ như là trò đùa nghiệt ngã của số phận. Nói không còn là không còn, nhẹ như gió thoảng thế thôi sao? Ừ mà thôi, trách ai giờ? Và có chút trách cứ dỗi hờn thì cũng không còn bạn. Ở đâu không biết, chỉ cần biết thư này là gởi cho mấy người. Sở dĩ gởi một cái thư chung, là vì nghĩ rằng ở đâu đó bạn bè rồi có thể tìm thấy nhau, đoàn viên và cùng vui Tết một canh trà. Chắc tự lo đi, chớ giờ đâu có tạo group Zalo hay Messenger gì được nữa. Coi lại mấy dòng tin nhắn cũ, khi cười lúc khóc, rồi giữ đó làm kỷ niệm thôi.


Bạn già, nhiều khi sợ tùm lum bệnh, hồi xưa đứa này không ăn ngọt đứa kia sợ ăn béo, đứa nọ sợ mặn sợ cay. Giờ chắc hết sợ rồi. Mà đi qua khỏi nỗi sợ là gì? Là hết sợ hay tức cười vì hồi xưa ngây ngô biết sợ? Ủa mà sao dạo này mình nói năng linh tinh thế nhỉ? Hồi xưa nói gặp là gặp, có đứa nào lo toan chuyện ăn gì uống cái chi chi. Rượu chè gì cũng chẳng sao. Chỉ cần ngồi đó lặng im, nhấp vài canh trà cũng gọi là vui như Tết. Vậy thôi à. Đời này, người ta làm cho mọi thứ nó phức tạp và hỗn loạn lên cho quá, chứ thật ra là có gì quá khó đâu. Là mình, chấp nhận mình, hiểu người, chấp nhận người, vậy là xong. Hông có chuyện gì là lớn, mà cũng hông có chuyện gì là quá sức. Toan tính gì cho mấy thì đến ngày vẫn phải check out. Đứa nào còn nhớ thì viết cái thơ, châm bình trà. Còn lại, mấy ai trên đời này mà nó nhớ. Dòng đời lại vô cảm và vội vã. Người rối lại đến và đi….


Mà nói thiệt đi, qua bên kia rồi thấy bên ni sao? Có phải thấy hối tiếc vì đã phí phạm rất nhiều thời gian vào nhiều chuyện không đâu, lo lắng, sợ hãi, mày mặt, khổ đau vì nhiều chuyện không đâu? Giờ nghĩ lại, ở một không gian và thời gian khác, chắc có cơ hội cũng sẽ chửi cho loài nhân gian này một trận? Biết sao được? Qui luật mà. Mất rồi mới tiếc. Ngộ rồi mới buông. Dừng lại rồi mới bắt đầu. Bước qua rồi mới hiểu. Cái bức tường vô hình ngăn cách giữa minh và vô minh nó có mà không có, nhìn mà không thấy thì hên xui thôi chớ biết làm sao. Ai chạm vào hiểu ra. Ai cứ cắm đầu chạy như điên mà mãi vẫn chửa chạm vào thì chịu thôi, còn nợ là còn chạy.


23 Tết. Thôi đi cúng ông Táo, đưa ổng về trời sơm sớm cho ổng vui thêm được vài canh. Ở đâu thì cũng cứ đón Tết thôi. Đời thì vẫn cứ trôi và năm hết thì Tết đến. Người còn kẻ mất, âu cũng là qui luật của tự nhiên. Còn làm được gì mang chút yêu thương, chút ý nghĩa cho đời thì chắc nghĩ sao làm vậy người ơi, và làm ngay và luôn, không chờ nữa!

2.185 lượt xem

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

VỀ 

DÙ SAO THÌ

bottom of page