
Tại mưa
Nên đường về mịt mù tìm không thấy
Vì gió
Nên yêu thương chưa chín đã vội bay
Tại ai
Chiều chưa vàng sắc nắng đã vội phai
Vì sao thế
Đã đến rồi lại mất
Có những lúc
Loài người ngỡ mưa là sự thật
Ngỡ gió là nỗi đau
Ngỡ bão là chiều
Ngỡ có là không ngỡ ít là nhiều
Ngỡ năm tháng vô biên
Thời gian là bất tận
Thế
Nên hoang phí tuổi đời trong sân hận
Mải mê chạy về phía cầu vồng
Để tìm một ánh sao
Nói thật nhiều nhưng tâm ý đã hư hao
Làm thật ít nhưng muốn mình là tâm điểm
Phung phí tình yêu thương
Ngỡ đó là trách nhiệm
Mải mê vay
Dù chưa trả một ngày nào
Chờ đến khi quá muộn rồi
Mới bắt đầu thu vén những lao xao
Tâm vẩn đục
Sao tìm thấy tình yêu thương trong trẻo
Thôi thì trách mưa
Sao đẩy đời đi muôn nẻo
Tại đất tại trời
Tại nửa hoàng hôn
Tại loài người không kịp nghe thanh âm của lặng im giữa xao xác tiếng ồn
Tại vũ trụ không tên
Nên gọi hoài không thấy
Tại sắc bằng không
Nên hư vô nhân vĩnh hằng không biết nên là mấy
Tại một đời
Vẫn chưa hiểu vì sao
Nguyễn Phi Vân
12.09.2021
Comments