Nhớ phố cổ Stockholm.
6g sáng....
Phố lặng yên suy tư bên tách cà phê thơm lừng mùi sương sớm. Mắt cười, và môi nhoẻn chút linh hồn Mona Lisa. Cảm xúc vỡ oà, khi từng giọt mưa đông lơ ngơ chạm vào tiếng chuông nhà thờ trong veo, ngân nga....
Bước bước, dừng dừng, rồi nhắm mắt nép vào ngọn đèn cong cong, lắng nghe hơi thở sâu lắng của mấy ngàn năm phố. Đời là thế đó. Người ta lũ lượt đạp trên phố tối qua. Người ta lướt qua hồn phố để đi về những ánh đèn xanh đỏ tím vàng. Người ta mua bán, mặc cả, và vồ vập từng ly rượu nóng ươm màu đông Stockholm cổ kính. Phố quay lưng quấn vào từng cành cây xương xẩu. Vài giọt buồn bơ vơ rơi thật chậm, thật chậm xuống thăm thẳm miền đau.
Ừ đã có và sẽ còn hàng vạn người như thế lướt qua đời phố. Giấc mơ màu đêm lao xao; dù ngàn năm sau rồi chẳng mấy đổi thay. Còn phố vẫn ngồi đây, bên tách cà phê thơm lừng, bên ô cửa ươm màu vàng nắng, chờ!
Phố bình yên chờ một sớm lạnh giá nào đó trong đời, lạc vào lòng phố kẻ lữ hành có quả tim cười ấm áp. Thế thôi! Chỉ để ngồi cạnh, lặng yên, để mắt nhắm nghiền và mặc cho cảm xúc vỡ oà, cho đông co ro sẽ chạm vào thoáng hồn phố mong manh.
Comentarios