top of page

DELETE




Họ là họ, yếu kém hay mạnh mẽ, vĩ đại hay vô danh, quyền lực hay bất lực.... Và ta, ta là ai so với họ? Hơn xa? Kém cạnh? Hay chẳng buồn khác biệt làm chi? Mà sao ta phải đi so sánh làm gì? Sao họ không là họ? Và ta vẫn cứ là ta chứ?


Sinh ra và bước đi trong đời đã khó. Từ nhỏ lại bị gia đình, xã hội mang ra sánh sánh so so. Sao không giống như thằng Tèo thằng Tí? Sao không thành ông nọ bà kia? Sao không là bác sỹ kỹ sư? Sao không giỏi dang, lắm của nhiều tiền như người này kẻ khác? Thế hệ trước ép vào ta một bầy áp lực. Ta chới với, nhưng cũng học được cách đổ tống đổ tháo lên bờ vai của thế hệ sau. Sao không giống như thằng Tí thằng Tèo? Sao không thành ông này bà nọ? Kiếp kiếp lại đời đời. Ai sinh ra cũng bị bắt phải trở thành người khác. Hold on - Chờ chút! Why? Mà tại sao tôi phải biến thành một ai đó khác, một bản sao vô danh trên nền một tác phẩm bản nguyên? Hold on! Does that make any sense? Chuyện này sao nghe có mùi không logic?


Biết thế, nhưng người ta dường như sợ hãi. Trốn vào đám đông ta chắc sẽ an toàn? Lẫn vào đời ai đó ta chắc sẽ an nhàn? Là họ, chắc sẽ vơi đi nhiều áp lực?

Rồi một ngày nắng nhẹ ta trách mình sao lại sống cuộc đời của họ. Rồi một đêm không trăng ta giận ta sao chẳng dám là mình. Đời trôi nhanh ta hoang mang sao vũ trụ vô tình. Sao giấu nhẹm một linh hồn mong manh vào cái xoắn ốc tưởng chừng như mạnh mẽ.

Rồi sao nữa?


Hay ta cứ lặng câm sống cuộc đời của họ? Để được điểm chín điểm mười khi sân khấu gọi tên. Là ta, hay tạm gác lại phát triển đời sau cho nó căn cơ, cho nó mang tính vững bền? Thôi lỡ rồi, đời này diễn trọn vai là họ. Nếu thế chắc sân khấu là đời, đời chính là sân khấu. Ta xoá ta. Ta delete chính mình....

35 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Ngày hết hạn

Kiếp tử tế

bottom of page