top of page
Ảnh của tác giảPhi Vân Nguyễn

BÀN TAY GIƠ LÊN



Nó gọi tôi, là người có bản thể bông gòn. Ừ, giữa hai thái cực của thực tại và cầu vồng, tôi là kẻ du hành vượt thời gian. Xuôi về quá khứ, thẳng đến tương lai, ngẩn ngơ với từng chiếc là vàng đu đưa khi bước chân mùa thu lạc lối. Cho đến khi, có tiếng vỏ xe chì chiết lên mặt đường trầm ngâm sáng London. Bông gòn bị vỗ một cú rát mặt vào cơn mơ, bối rối tìm nơi bấu víu. Tóc hung hung xoăn xoăn, râu quai nón, mắt sáng cười cười, hắn chìa tay nhường tôi qua đường. Cứ như là mời mọc vào nhà hát ấy. Chiếc xe Peugeot 4 chỗ, đen đúa thật dễ thương. Bông gòn bơi qua đường, khẽ nhìn, rồi giơ tay lên cảm ơn.


Tay giơ lên, lòng bàn tay mở ra, đơn giản thế, là dấu hiệu cám ơn không lời của thế giới này. Thoáng cười, cuộc đời có những bàn tay giơ lên, lời cám ơn trong trẻo. Ngôn ngữ đơn giản của lòng biết ơn, tôi bắt đầu học từ những ngày đầu tập lái xe ở Sydney. Người ta nhường mình, bàn tay giơ lên. Mình nhường người ta, bàn tay giơ lên. Bước chân tinh khôi, thoáng nắng cười ấm áp.


Việt Nam, chúng ta không có những bàn tay giơ lên. Người người xông ra, xông vào, xông lên, hối hả vồ vập chút mùi chiến thắng. Đi trước một giây, chen lên một bước, thật ra chỉ là một giây gần hơn với quãng cuối cuộc đời. Nhanh hay chậm, chúng ta đều đến đó. Tần Thuỷ Hoàng cũng chẳng luyện nổi linh đan.


Bông gòn trôi qua đường. Bàn tay giơ lên. Chợt thảng thốt, thì ra mình nhớ da diết những bàn tay giơ lên đến thế!


Đâu đó giữa London, 18/07/2018

17 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Comments


bottom of page