Hắn hối hả lên máy bay, bước từng bước nặng nề với hai cái túi xách to đùng. Nhét vội nhét vàng hai cái bao nhựa vào khoang hành lý trên đầu xong, hắn rơi tự do vào cái ghế bé xíu so với cái thân hình gồ ghề của hắn. Mặc cho cô nàng bên cạnh líu ríu nép mình vào nửa cái ghế kế bên, hắn chẳng thèm đến xỉa. Chẳng còn gì phải lo, hắn rút ngay tờ báo vừa mới lấy ở cửa lên máy bay, lật xoàng xạc qua từng trang, dường như chỉ đọc lướt qua mấy cái tít giật gân cho có. Lật qua, lật lại, xoàng xạc, xoàng xạc, thi thoảng lại rung đùi, thi thoảng lại hít mũi một cái rõ to.
Máy bay cất cánh. Bữa trưa nhanh chóng được phục vụ. Từ Hồng kông đi Thượng Hải không cơm thì mì, làm gì có món nào khác. Cơm là chắc rồi. Phải hơn hai tiếng nữa mới đến Thượng Hải, đói bỏ sừ. Khay vừa đặt xuống, hắn chĩa ngay lấy cái nĩa nhựa, chớp lấy hộp cơm, hất cái nắp đậy ở trên ra. Cơm chiên!
Hắn cũng không kịp nhìn xem có cái gì trong mớ cơm chiên đó nữa. Há miệng rõ to, hắn cắm cái nĩa vào một đầu hộp và cứ thế lua lia lịa từng mớ cơm một. Không quá một phút, hộp cơm hết sạch. Hắn hãy còn chép miệng thèm thuồng. Bao nhiêu đó cơm thì có bỏ bèn gì so với sức ăn của hắn chứ.
Cô nàng bên cạnh chỉ biết mở to mắt nhìn, vẻ sợ sệt hiện rõ trên khuôn mặt hãy còn ngơ ngẩn, chưa kịp hoàn hồn sau cái cú lùa cơm 1 phút của hắn. Cô tự hỏi không biết hắn có kịp nhận ra mình đang ăn cơm chiên. Hắn có nhận ra hương vị trong trẻo của nắng trong từng sợi cà rốt? Hắn có nhấm nháp được hương vị dạt dào của gió trong từng hạt đậu xanh xanh? Và hắn có cảm nhận được những hạt sương tinh khôi trong từng hạt bắp non mơn mởn?
Tại đây, trong giờ phút này, hắn không tồn tại.
Khi ta vội vã lướt qua thời gian, không kịp dừng lại, không hề tỉnh thức để nhận thức từng hành động và suy nghĩ của mình, phải chăng ta đang cho phép cuộc sống của mình bị vô minh đánh cắp?
Comments