Có khi nào
Ta chợt nhận ra
Rất nhiều lẽ đương nhiên một thời
Đã tan vào quên lãng
Ly cà phê cùng bạn
Tách trà xanh thơm những nụ cười đông
Vài ba chén rượu trải lòng
Buổi sáng lặng im lục bình trôi lãng đãng
Tiếng cười giòn tan bữa cơm cửu vạn
Củ khoai khét thơm lừng ký ức chiều xưa
Có khi nào
Cuộc sống vội vàng
Không giữ chân được lòng mưa
Quên mùi hạ
Và sáng thu hong hanh nắng
Nước mắt chảy vào trong
Ngỡ biển không còn mặn
Mải mê tìm
Để chạm đến tận cùng của những trống không
Có khi nào
Đời đục tâm trong
Để chợt nhớ
Đã quên điều chợt nhớ…
Nguyễn Phi Vân
12.12.2021
Comments