top of page
Ảnh của tác giảPhi Vân Nguyễn

Con người, dĩ nhiên là xấu?

Tôi tiễn anh về nước, chỉ một ly cà phê và những thoáng lặng im bên hè phố Sài gòn. “Con người, dĩ nhiên là xấu”, anh cười, đâu đó có phần cam chịu, đâu đó có chút quay lưng hờn giỗi cả thế gian.

Lăn lộn trong thế giới tài chính của Việt Nam một đoạn dài, có lẽ anh nhìn thấy nhiều hơn 50 sắc thái của những tờ giấy xanh bạc đỏ. Anh sống với vòng quay vật vã của nó hàng ngày, thao túng nó, quăng nó vào cuộc đời ai đó, trét nó lên bộ mặt loè loẹt của ai đó, vét cạn khô chút hy vọng cuối ngày. Cuộc đời, ai theo chân đồng tiền, đúc nó thành vũ khí, biến nó thành trò ảo thuật đường phố, người đó mạnh. Anh mạnh, và con người, dĩ nhiên là xấu.


“Lính mình, tất nhiên sẽ chờ cơ hội giết mình. Trợ lý mình, đương nhiên nó sẽ phản mình.” Bài học cuối cùng anh dạy tôi trước khi rời khỏi Việt Nam,“Ở đây, người ta không hiểu đâu em. Đừng trông mong, cả những điều đơn giản nhất.” Và bỏ lại, anh đi, tất cả những năm tháng tìm về, tất cả những ngày mưa ngỡ ngàng đầu phố. Anh đi, bàn tay đung đưa, vai oằn xuống, cúi đầu chào số phận, ta thua.

Không biết nữa, Sài gòn ngày lễ vắng người, hay những mái ngói chập chùng vốn đã mòn cảm xúc. Hạnh phúc dừng lại, trôi đi, và lòng người chật hẹp theo từng ô cửa hộp diêm. Ô cửa đếm bàn chân bước qua, từng ngày, bóng chân buồn vui, ngắn dài, co giãn trên quãng tám thăng trầm của vô chừng cảm xúc. Nó chờ! Chờ ngày cuối cùng nào đó khi bàn chân chẳng còn chạm vào cung bậc, chợt nhận ra song cửa nám thời gian. Đến đến, đi đi, nặng trĩu những phận phàm. Chân trần trụi, ngửa tay lòng vẫn trắng.

Screen Shot 2018-09-09 at 10.11.47 AM
60 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Comments


bottom of page