Hôm qua, chia sẻ góc nhìn thấu cảm từ doanh nghiệp. Hôm nay, xin được đứng từ góc người lao động. Tình hình chung, ai cũng khó hết, nên đây có lẽ là lúc bỏ qua chuyện mày mặt và trò chuyện heart-to-heart từ trái tim đến thẳng trái tim, mộc mạc, chân thành, no bullshit - đùng có giở trò giở chiêu gì ra hết.
Nếu cần phải giảm tiền giảm quyền lợi để doanh nghiệp, tổ chức có thể tồn tại, cứ trải lòng ra mà nói, vì sự sống còn của nhiều người mà nói, vì sự cộng khổ đồng cam mà nói. Nếu cần phải cho nghỉ vì không nuôi nổi nữa, xin cứ thiệt tình nhất, đơn giản nhất, và đầy tình người nhất mà nói. Tin xấu, chỉ có thể chở bằng sự chân thành, bằng chút lắng đọng bên ly trà nóng, bằng cái ôm lặng thầm một ngày tạm chia tay. Vậy thôi. Người nhất có thể. Ấm áp nhất có thể. Giữ trọn cho người ra đi chút dignity - cảm giác nhân phẩm không hề bị quăng ra bờ hè cho quạ tha chó cắn.
Và nếu có thể thêm chút tình ngọt vào bát chè đắng buổi chia tay, thì kết nối giùm cho người ra đi những cơ hội mới. Một mối công việc, một bát lương, cuối cùng cũng chỉ là một phần cuộc sống. Làm người, đâu phải dừng lại chỉ để bươn chải kiếm sống kiếm ăn. Cho nên, zoom in là khó khăn của họ của ta, nhưng zoom out chỉ là một cơn sóng nữa trên hành trình cuộc đời trùng trùng sóng. Và trên hành trình đó có những khi ta sẽ còn gặp lại. Và có khi ở ngày gặp lại, người ta mong chìa bàn tay ra chính là họ đấy thôi. Cuộc đời, không ai có thể lường trước được điều gì. Hôm trước, hôm sau đã là 2 ngày rất khác.
Đời, ai cũng sẽ có lần xuống chó lên voi. Đời, sẽ có đôi lần tạm biệt không một lời nào chở hết. Mình cứ heart-to-heart mà đối nhân xử thế. Còn ai đối tệ như nào kệ đi đừng trách. Tất cả rồi cũng được xếp hàng gặp ngày đời đập cho vỡ mặt để nhận ra.
Comentarios