Bạn là con cả trong một gia đình quyền thế của Thái Lan. Bạn là public figure - người của công chúng và chắc rất nhiều người ngưỡng mộ và mong mỏi có cuộc đời như bạn.
"Em không biết chia sẻ với ai. Gia đình làm kinh doanh truyền thống. Có nói cũng đâu ai hiểu. Em thấy mình lạc hậu quá, chẳng hiểu gì về tương lai, về công nghệ. Em sợ bị bỏ lại phía sau. Em cảm thấy xấu hổ vì sự lùi lại, không dám vượt ra khỏi vùng an toàn của chính bản thân mình."
Bạn giải bày, nói như chưa bao giờ được ai đó lắng nghe. Còn tôi, trong 1 tiếng đồng hồ bên lề khoá huấn luyện, chỉ ở đó để lắng nghe những tâm sự cháy lòng của bạn.
"Sáng nay, nghe chị nói về tương lai và thế giới, em kiềm nén để không bật khóc. Em đã không đủ dũng cảm để thay đổi, để được là chính mình, được học và chuyển động với tương lai. Việc kinh doanh của gia đình, tuy lớn, nhưng truyền thống lắm chị ơi. Và em, một đứa 12 tuổi học Geneva, 16 tuổi học Paris, đại học dù Bangkok nhưng là trường quốc tế, tốt nghiệp Master ở Sydney, 10 năm quản lý công ty sản xuất thiết bị ô tô của gia đình, em hốt hoảng vì thấy mình quá cũ.
Không ai biết. Em xuất hiện trước công chúng rạng ngời, tự tin, xinh đẹp, nhưng tan nát tinh thần vì bản thân không chấp nhận sự cũ kỹ của bản thân. Người ta nói có thể thức dậy với đam mê, chào ngày mới và không chờ đợi được làm điều mình thích. Em hỏi mình, có thật điều này tồn tại, chuyện không tưởng này có thể xảy ra chăng."
"Vậy em thích gì? Em mong muốn điều gì?"
"Em không biết nữa. Em không biết mình thích gì, chỉ còn biết rất rõ những gì mình không thích. I am terrified I forget my own dreams - Em hốt hoảng vì đã quên mất giấc mơ của chính bản thân mình."
Bạn nói, mà trái tim tôi tan chảy. Thương bạn, một người của công chúng với trùng trùng tâm sự. Đôi khi, hào quang của tiếng tăm, danh vọng, không lấp đầy lỗ đen sâu hoắm trong tâm hồn của một con người. Cuối cùng, ai cũng chỉ mong được sống là mình, được chọn hạnh phúc rất đời thường, rất cá nhân để thấy mình đang sống. "I just want to live - Em chỉ muốn được sống." Cuộc đời sao khắc nghiệt? Muốn, nhưng mấy ai lựa chọn? Muốn, nhưng mấy ai đủ dũng cảm để chỉ được là mình?
"Những sự kiện lấp lánh sau 10 năm chẳng còn chi hứng thú. Những con người quanh quẩn chỉ thế thôi. Loanh quanh, ngày này lại ngày kia, chẳng có gì mới ngoài photo, trang phục. I want to be myself again. I want to feel confident to walk into the future - Em muốn tìm lại chính mình. Em muốn tự tin bước đến tương lai. Em sợ lắm. Em không biết giải bày cùng ai. Em không biết phải bắt đầu từ đâu. Em phải làm sao bây giờ hả chị?"
Câu hỏi, như cứa một nhát dài vào vô tận. Câu hỏi của em là câu hỏi của bao người?
"Em bình tĩnh đi. Chị sẽ giúp em. Nhưng tất cả phải bắt đầu từ việc em cam kết học hỏi mỗi ngày và học từ nhiều nguồn chị sẽ gởi cho em, em nhé."
Bạn ôm tôi, thật chặt, nước mắt hoen khoé mắt. Hai con người xa lạ sớm tháng ba đã chạm vào đời nhau từ tận cùng của cảm xúc, trái tim. Chỉ thế thôi, con người ở bất cứ nơi nào cũng thăng trầm cảm xúc như nhau. Who has forgotten your dream? Ai đã quên mất giấc mơ của chính bản thân mình? Câu hỏi đó không còn biên giới. Ai bị nhốt trong quá khứ vì lựa chọn, vì lạc đường, vì hoàn cảnh? Bao xa là quá xa để không còn có thể quay về điểm khởi đầu?
Comments