Các bạn đến ôm tôi, rồi khóc…. Có những giọt nước mắt lặng lẽ. Có những niềm cô đơn vỡ oà khi ta được lặng yên, ôm ai đó, một vòng tay trong trẻo.
Có những sợ hãi khi nhận ra ta vốn mong manh như một rẻo sương lam lưng chừng núi. Nhưng các bạn có nhận ra, ai trong chúng ta cũng không cảm thấy OK? Em không biết phải làm sao. Em không biết mình nên chọn công việc gì. Không ai hiểu em. Đến mẹ em còn chẳng hiểu em. Em ba mấy rồi mà chẳng chút thành danh. Em đang bị đời cuốn phăng và quên mất những ước mơ hoài bão…. Chúng ta, ai cũng không OK. Ai cũng mang trên vai những áp lực của hiện tại, nỗi đau của quá khứ, và sự bất định của tương lai. Ta thấm mệt. Mệt lắm! Sao đường xa và gập ghềnh đến thế? Sao hành trình chỉ có một mình ta?
It’s OK, là ta tự tạo áp lực cho bản thân thôi bạn. Những thước đo xã hội đặt ra, tiền tài, danh vọng, sự xa hoa lộng lẫy, is it you – đó có phải là bạn? Và bạn sinh ra để chứng minh sự tồn tại của bản thân bằng giấc mơ của một ai đó hay chăng? Hôm qua, có đứa em, nó nói câu này rất dân dã mà rất đau, “Không lẽ hạnh phúc của ba má để bên hàng xóm?” Con tôi thế này, nhà tôi thế nọ. Cả dân tộc lao ra khoe mẽ với đời. Áp lực đè lên ngôi nhà nhỏ vắng mặt trời. Áp lực đè nặng lên những linh hồn lặng câm bên đời phố. Vui?
It’s OK, cứ là ta, cứ thong dong mà bước. Thành công chỉ một thời. Thất bại rồi một khắc, Niềm vui thoáng qua. Nỗi buồn quắt quay rồi bay mất. It’s OK. It's your journey. It’s your pace. Chả sao đâu. Là hành trình của bạn. Nhanh chậm là do bạn. Đi làm sao. Đi về đâu. Đi một mạch hay chơi rông đâu đó. It’s OK. Là hành trình do bạn chọn cho mình. Không có đúng sai. Không có benchmark – chuẩn so sánh tào lao gì trong cuộc đời này. It’s OK. Nhắm mắt lại. Thở thật sâu. Buông bỏ hết tầng tầng áp lực. It’s your life. Nobody else’s. Cuộc đời của ta. Chẳng phải cuộc đời ai khác. Do what you want with it. Do what you are happy with. Cứ làm đi những thứ khiến mình vui và hạnh phúc. Bạn OK rồi mọi thứ sẽ OK.
Cứ sống thôi. Thích thì cười, buồn thì khóc. Xây tường làm gì? Hold back – Ngăn cản làm gì cảm xúc thiêng liêng nhất của một con người? Tôi nhắn cho đứa em, chị vui lắm, yên tâm lắm khi thấy em còn khóc. It’s OK, em vẫn rất người.
Trả lại áp lực cho đời, ta đi. Chân chậm bước, miệng mỉm cười, và thế giới bỗng ngập tràn ánh sáng….
Comment
Share
Comments