top of page

Kỹ năng dám đương đầu với rủi ro



Đời này, làm gì có thứ gì mà nó an toàn, bình ổn, hoàn hảo 100%. Đừng cố gắng đi tìm. Không có! Chuyện gì cũng có rủi ro của nó, không ít thì nhiều. Không có một lựa chọn an toàn. Không có một quyết định an toàn. Không có một công việc, sự nghiệp, ngành nghề an toàn. Không có đầu tư an toàn. Càng không có những mối quan hệ an toàn. Chỉ có rủi ro ít, rủi ro nhiều, rủi ro sao biết chết liền. Đã là thế giới bên ngoài, thì đừng tưởng mình sẽ kiểm soát được tất tần tật. Làm gì có. Đến hơi thở của bản thân ta còn không control nổi cơ mà. Chẳng phải Covid đã dạy mình bài học đó hay sao?


Thế giới vốn đã vậy. Thế kỷ này càng tệ. Hôm qua mới đó, hôm nay đã khác. Hôm nay định vậy, ngày mai chông chênh không biết bám víu vào đâu. Những thứ không ngờ nhất, lạ lẫm nhất, đoán được chết liền, đế canh theo qui luật gì, thích thì nó rụng lả tả xuống đời, trúng ai nấy chịu.


Bị ép vào cái ngữ cảnh này, con người chỉ có thể đối diện, làm bạn với rủi ro, trò chuyện với nỗi sợ hãi, và mở lòng chấp nhận. Giống như kỹ năng sinh tồn, con người phải học kỹ năng dấn thân vào sự bất định, kỹ năng chấp nhận rủi ro và cho phép bản thân vấp ngã. Be vulnerable! Cho phép mình được hiện diện dù còn nhiều điều không chắc lắm. Không việc gì phải gồng lên, cố quá. Có chăng, là tâm thế đứng lên nó đã được tôi rèn từ lúc chưa vấp ngã. Có chăng, là khả năng bounce-back - quay trở lại và lợi hại hơn xưa nó đã trở thành lẽ thường tình như máu chảy về tim. Ừ thì rủi ro nhưng tôi vẫn cứ dấn thân, vì chỉ có trải nghiệm thật sự mới mang đến cho con người bài học. Ừ thì có nhiều thứ tôi chưa biết, không giỏi, chẳng sure nhưng tôi dũng cảm và đối diện, đẩy mình về phía con đường chỉ hiện ra dưới mỗi bước chân đi. Ừ thì….


Thế kỷ này không cho người ta lựa chọn. Chỉ có học, không học, hay là chạy trốn. Không học thì chưa đánh đã thua. Chuyện tới thì phản ứng kiểu rơi tự do, vùng vẫy múa may theo định mệnh. Chạy trốn thì, trốn một thời sao trốn nổi cả đời cơ chứ. Mình không tìm nó thì trước sau gì nó cũng dò ra và gõ tận cửa nhà. Cho nên, thôi thì nên chọn cách dễ hơn. Bất quá thì chế học thêm cái kỹ năng dấn thân thôi chớ làm gì dữ vậy? Ừ thì tớ lui một bước, chịu chấp nhận mình không phải siêu nhân gì hết, và có bị đời tán cho vài bạt tai thì tớ tỉnh ra luôn mà đỡ tốn cà phê. Với tâm thế đó, thái độ đó, kỹ năng dám buông bỏ sự an toàn, hoàn hảo để dấn thân, hành trình vào tương lai rồi sẽ thong dong hơn là ta tưởng.


OK, nói gì nói ai cũng thích an toàn. Làm gì làm ai cũng muốn tránh rủi ro. Nhưng biết thì mới tránh chớ giờ không biết nó xông ra chỗ nào làm sao tránh? Quản trị rủi ro vì vậy còn có nghĩa là, sau tất cả tôi biết trước sau gì cũng đụng, và điều tôi có thể làm là chuẩn bị đối diện thay vì né tránh, chuẩn bị chiến thay vì chạy, chuẩn bị linh hoạt thay đổi để ứng phó thay vì cứ đập đầu vào tường và than trách sự đời. Và cái này phải học, phải rèn chứ tự nhiên không bao giờ có, vì não người vốn được cấu tạo để bỏ chạy và trốn tránh rủi ro. Và cũng phải chân thành nhắc nhau là, không có kỹ năng này lận lưng, khó mà theo kịp thế kỷ và thế giới.


6.750 lượt xem

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
bottom of page