Hôm qua, trong lúc chờ đến giờ nói chuyện với học sinh trường Trưng Vương, em Thảo nhắc chuyện của một bạn sinh viên miền Tây. Mấy tháng trước, tôi được tin em mất qua một bạn sinh viên cùng trường. “Cô nhớ bạn mà đứng lên, ôm cô khóc hông? Bạn mất rồi!”
Em khóc. Nước mắt tuôn như dòng chảy Mekong. Em có một ước mơ, nhưng chưa bao giờ dám nói ra, cũng chưa bao giờ được tự do suy nghĩ và lựa chọn ước mơ của riêng mình. Em vẫn cắp sách đến trường, vẫn cười nói hồn nhiên như bao nhiêu sinh viên khác. Khi tôi bảo các em nhắm mắt lại và nghĩ về ước mơ ấp ủ thầm kín của mình, em bật khóc. Cô trò tôi ôm nhau. Tôi cũng không cầm được nước mắt. Biết làm gì ngoài việc tiếp cho em chút hơi ấm của tình thương, thầm mong em mạnh mẽ để đi về phía chân trời hừng sáng. Một lần trong đời, là mãi mãi nhưng cũng là duy nhất. Em ra đi với ước mơ thầm kín của mình. Hôm qua nhắc lại, tôi nghẹn ngào không nói được.
Cuối buổi chia sẻ hôm qua, tôi nhìn thấy một bạn gái nhỏ nhắn đứng xa xa, rụt rè có vẻ như đang chờ đợi. Tôi bước đến hỏi em “Cưng chờ cô phải không?”
“Dạ em cám ơn cô đã đến hôm nay. Em xin lỗi cô vì các bạn ngồi phía sau có hơi ồn. Như vậy là không lịch sự. Ước gì người Việt Nam mình cũng học được tính cách lịch sự, tử tế, quan tâm đến người khác như người Nhật cô nhỉ?”
Tôi cười, “Đừng trách các bạn em ạ. Để Việt Nam tốt lên, có lẽ bắt đầu từ mỗi con người đặc biệt như em.”
“Cô ơi, có khi lần này là lần duy nhất trong đời em được gặp cô. Em cám ơn cô đã xuất hiện. Em dự định hết lớp 12 sẽ đi học ở nước ngoài. Em sẽ mang theo bài học mà cô dạy hôm nay.”
Giọt nước mắt của một em gái lớp 10 khi nghĩ về một Việt Nam tốt đẹp hơn có làm cho chúng ta tỉnh thức? Chúng tôi ôm nhau thật chặt. “Hãy mạnh mẽ và giữ vững niềm tin em nhé. Đường rất dài và có khi sẽ rất cô đơn.”
Có bao nhiêu cái “một lần trong đời” mà ta đã lướt qua? Và ta để lại chút giá trị gì trong mỗi “một lần trong đời” như thế? Cứ mở lòng ra ôm lấy một ai đó, lắng nghe và tiếp thêm niềm tin cho một ai đó, cứ khóc, cứ cười với những cảm xúc mộc mạc nhất trong đời. Vì ta chẳng bao giờ biết trước rồi có cơ hội nào tao ngộ, hay đó là lần đầu tiên và cuối cùng, một lần duy nhất trong đời.
Comments