Dì khóc. Nước mắt hoen đỏ cả những ký ức tất tả của dì trong tâm trí tôi.
Hồi xưa tôi sợ dì lắm. Người đâu mà khó tính. Ăn chỉ là để phòng bệnh. Thịt thì kho với nghệ, mà nghệ tươi cắt lát lềnh cả nồi thịt kho nhỏ xíu. Những lát nghệ tươi mùi hăng hăng, nhìn thôi đã muốn xỉu nói gì ăn. Canh thì phải là canh khổ qua già, cắn vào 1 miếng là đắng tận đáy lòng. Dì gắp bỏ vào chén, tôi cắm đầu ăn vì sợ bị la. Vừa xong, chưa kịp celebrate gì đã thấy bỏ vào thêm miếng nữa. Nản thiệt chớ! Nên tôi tránh dì hết mức có thể, mọi lúc mọi nơi….
Rồi năm tháng cứ trôi và tôi cũng đã quên, cho đến khi chợt bắt gặp những tất tả của bao người đang cuống cuồng lo đón Tết. Chiều nay, tôi ghé thăm trước khi lại lên đường. Dáng trơ gầy, dì ngồi đó nhìn tôi cười. Mấy năm nay, bệnh Parkinson đã tước đi của dì trí nhớ. Dì tất tả lục tìm, mắt đỏ hoe mà chẳng gọi được tên tôi. Có điều, trong từng giọt lăn dài, tôi biết dì còn nhớ. Còn ai khác. Là đứa sợ nghệ tươi và khổ qua già! Tôi nắm tay dì. Hai dì cháu chẳng nói nổi một câu. Dì cười, nước mắt cứ lăn dài. Tôi cười, cố kìm mà cơn khóc cứ nấc từng đợt một. Chiều nay, nắng chẳng ươm màu nghệ, và lao xao sau nhà chẳng phải từng vạt lá màu khổ qua. Nếu có thể ngồi đây, được ăn với dì một bữa cơm đáng sợ của ngày xưa, chắc là vui lắm….
Thế đó, tất cả sự việc trong đời đều tương đối. Điều kinh khủng nhất hôm nay có thể lại là điều ngọt ngào nhất ngày mai. Điều ta sợ hãi tránh né và bỏ chạy hôm qua có thể lại là thứ hôm nay ta cuống cuồng mơ, dù cuối cùng chỉ là giấc mơ màu vàng nắng. Cho nên, những cung bậc trong cuộc sống hôm nay thật ra chỉ là bản giao hưởng mùa xuân. Nhắm mắt lại, lắng nghe và tận hưởng từng cung trầm cung bổng. Có đau, có tuyệt vọng, có sợ hãi, và có cả những tiếng cười trong trẻo. Cứ tận hưởng đi bạn ạ. Một lúc nào đó, ta sẽ mất. Quy luật của cuộc sống là như vậy. Ở đây, trong phút giây này, tôi chịu ơn vũ trụ vì đã cho tôi đến và nếm trải hương vị của đất trời. Ngọt hay đắng, tất cả đều tương đối.
Comments