BỆNH PHỪNG PHỰC
- Phi Vân Nguyễn
- 21 thg 6, 2021
- 2 phút đọc

Hồi xưa, có người bạn ở Việt Nam, không biết nghe ai lời ong tiếng ve, tự nhiên nổi giận chửi mình một trận. Chả hiểu đầu cua tai nheo, mình im lặng, chỉ nhắn lại một câu 'Anh đang không bình tĩnh. Đợi anh bình tĩnh rồi mình nói chuyện sau nhe.' Mấy tuần sau, ảnh bình tĩnh lại, có nhắn tin xin lỗi. Cơn giận phừng phừng đó, chắc nổi lên do mặc cảm sợ bị nghĩ xấu đã chồng chất mấy chục xuân.
Mới đây, có bạn kia ib xin email. Mình hỏi có chuyện gì hông em. Bản nói muốn tìm nhà đầu tư thiên thần. Sợ viết dự án không ai đầu tư mắc công. Bữa đó, bận sự kiện TechFest không trả lời. Tối về, thấy bản nhắn tiếp, 'Chị tưởng em là thằng bá dơ nào đó chứ gì?' Hết hồn! Ủa, sao tự nhiên nổi cơn kiểu gì kỳ vậy? Người ta chưa trả lời, chưa kịp hiểu đầu đuôi, đã vội chụp mũ là người ta nghĩ xấu. Xứ gì kỳ. Con người nghĩ suy super tiêu cực. Lời nói buông ra, có thể tùy tiện đến thế sao? Vậy, mình soạn lại bài im, nghĩ rằng cơn giận vô căn, chắc do mặc cảm dưới cơ, xin xỏ, sợ bị xem thường vốn lần quần trong hệ thống Việt Nam từ thời quốc doanh tư tưởng.
Bữa nọ, một bạn khác nhắn tin xin hẹn gặp. Mình travel bận quá chưa kịp trả lời. Chừng tiếng sau, bản nhắn tiếp, chửi mình sao thái độ quá coi thường người khác. Thôi lại im, chớ biết nói gì. Không lẽ rảnh quá đi phân Bắc trần Nam, chỉ để nuông chiều cái tánh nổi cơn tuỳ tiện? Ngẫm kỹ, thấy người Việt đa phần bị chứng bệnh gọi là bệnh 'phừng phực'.
Lửa chẳng cần châm, đà cháy hỗn.
Dầu không cần đổ, táp cơn cơn.
Tất cả, chỉ vì xã hội cạn kiệt niềm tin vào điều tốt đẹp. Tất cả, chỉ vì cảnh giới phồn hưng của thuyết sự xấu hiển nhiên. Ở đó, đấu tố là văn minh ngã ba sông. Ở đó, bạt tai âu phải đúng qui trình. Ở đó, nhục mạ là chút tự tôn le lói còn sót lại. Thảm!
Bệnh phừng phực, không thuốc chữa. Nó là căn bệnh kinh niên của xứ dẫm đạp nhau.
Kinh bao áp bức, ắt vỡ bờ?
Bất mấy can tâm, hồn cháy rụi?
Bệnh phừng phực, bọn Tây gọi là anger management issue - bệnh quản trị cơn giận. Bao dồn ép ức hiếp, giận dữ bị đè nén trên tháng ngày sân hận, chỉ chực chờ giọt nước đổ tràn ly. Nên chỉ biết cười xoà, lặng im, thứ tha, thấu cảm. Nên chỉ biết lấy giọt thương vẩy lên từng góc hồn cháy xém, hoang vu. Nên xin được lặng câm, nhìn xuyên quá khứ, chới với tương lai, lắng nghe vạn niềm đau và thương vội rẻo đất quỳ.
Comentários