
Nhà thờ lớn Cologne, có lẽ là một trong những kiến trúc cổ châu Âu đẹp đến thắt tim. Cảm giác choáng ngợp như không gian và thời gian đang thong dong chiều chớm đông bỗng dạt vào hố đen vô định. Quá khứ, hiện tại, tương lai chợt không còn nhận ra mình nữa, hoảng hốt tìm nhau, tôi là ai.
Hàng hàng ghế gỗ lặng câm, trở mình kẻ đứng lên ngồi xuống. Mái cong chạm vào nhau trên những tầng cao vút, lục tìm nỗi nhớ trăm năm. Những ô cửa mosaic rực rỡ màu phục hưng, thanh cao cố với thiên đàng. Những pho tượng cổ lặng buồn, nám đen nỗi lòng quá khứ. Tất cả vẫn như thế. Tất cả vẫn lặng yên như thế. Nhân loại rồi lớp lớp trôi qua. Tôi ngồi xuống lặng im bên hàng ghế thứ năm từ dưới đếm lên, lặng im nghe nghìn thu trò chuyện, lặng im nghe nhịp chân vội vàng của từng bước thời gian gõ vào lòng cổ kính uy nghi. Đã có bao nghìn tỷ bước chân như thế. Nỗi đau và lời nguyện cầu quyện vào từng nét chạm vô ưu.
Nhân loại đến đi, lòng nặng trĩu những mong cầu. Khắc khoải tìm thoáng lặng câm trong trẻo. Họ đến, đi, và cứ đi cứ đến. Giấc mơ vỡ tan thành từng ô kính mosaic vạn sắc màu. Tất cả vẫn thế. Trăm năm nghìn năm câu chuyện đời vẫn ái ô hỷ nộ. Lời nguyện cầu thành khẩn thế. Tội lỗi nhân gian vẫn là cuộc chiến không tên giữa hai chữ con, người. Nỗi đau vẫn thế. Khác chăng, là những xác thân rất mới, những bao bì thời cuộc rất hợp thời. Công cụ rẫy đầy, cuộc đời tiện lợi đến phút giây. Nhưng tim vẫn đau, và nỗi buồn nhân sinh vẫn bất động dựa dẫm vào từng băng ghế gỗ.
Nơi tôi đến, ngàn năm bao người đã đến. Nơi tôi ngồi, bao phen quá khứ đã ngồi. Bài học lặng im, trở về lắng nghe lời chỉ dạy thông thái của thời gian, mấy linh hồn nhắm mắt, mở lòng, và nghe thấy?
コメント